Sài Gòn thương nhớ
2020-12-09 01:29
Tác giả:
Lam Phi
blogradio.vn - Sài Gòn, ở riết sẽ thành quen, mà đã quen thành nhớ và nếu đã nhớ thì sẽ thành thương thôi.
***
Sài Gòn vẫn như vậy. Vẫn đông đúc những dòng xe nối đuôi nhau, vẫn những tiếng còi xe kêu inh ỏi đau rát cả màng nhĩ, tiếng những âm thanh hỗn độn tạp âm đan chồng lên nhau, vẫn những dáng người tất tả đi về bất kể đêm ngày, ẩn giấu nét mệt mỏi buồn phiền sau lớp khẩu trang nặng trĩu. Tất cả cứ thế tạo nên một Sài Gòn đầy vội vã, cứ đến rồi đi theo năm tháng.
Ta và em ở Sài Gòn tính ra cũng ngót nghét 10 năm rồi. Đời người có được mấy cái 10 năm, em nhỉ, vậy mà cả thanh xuân này, chúng ta đã dành trọn cho vùng đất phồn hoa vừa thân, vừa lạ này.
Nhớ những buổi đi làm về khuya, trời lạnh, Em mỏng manh trong tấm áo không đủ ấm, mà thấy thương, rồi để em quên lạnh trên lối về dài dằng dặc, ta gợi cho em nhớ về những câu chuyện vui cũ tưởng như đã xa xôi lắm, hai đứa cùng cười, cùng lặng lẽ trên chiếc xe cà tàng về đến tổ ấm nhỏ bé giữa cái lạnh lẽo cô đơn của đêm Sài Gòn.
Em hay hỏi ta có yêu vùng đất này không? Em bảo em không yêu Sài Gòn đâu. Người đông, phố phường rối bời, toàn những gương mặt xa lạ, cũng chẳng có những cái gật đầu thân thương, những nụ cười thăm hỏi như quê nhà.
Nhiều khi buồn em hay thủ thủ, hay là mình về quê sống, hay là lên Đà Lạt thì càng tốt. Cùng sống dưới những bầu trời đầy mây, đầy trăng sao.
Mỗi ngày hít hà hương cỏ đêm, hít hà những hương chồi lá non còn vương vấn những giọt sương sớm, để cơn gió lành lạnh vuốt ve khuôn mặt đã quá mệt mỏi vì những vụn vặt, rồi cũng chỉ cần ngửa cổ nhìn lên là đã có thể thấy được cả thế giới mộng mơ, vô tư vô lo như thời thơ bé. Tránh xa được khói bụi phố phường, cũng không cần bon chen trên chiếc xe bus đầy ắp người, cũng chẳng cần mặt dày mặc cả từng đồng bạc với cô bán rau ngoài chợ.
Mỗi lúc nghe em say sưa nói về điều này, ta đều chăm chú cùng hòa mình vào câu chuyện của em. Rồi hai đứa lại trầm ngâm, lạc lối trong chính dòng cảm xúc của bản thân.
Ta thường là người kéo em về với thực tại, đưa em sống thật với những vụn vặt bắt buộc phải đối diện. Ta nói, em nên làm điều này khi em đã sống đúng nghĩa với cuộc đời của mình. Em còn trẻ, còn sức khỏe, hãy cống hiến và tạo dựng chính giá trị bản thân mình đừng để sau này, khi ngồi ngẫm lại, chợt tiếc, chợt hối hận, vì hóa ra mình đã sống một cuộc đời lãng phí đến vậy.
Rồi cũng có thể sau này, khi chân tay đã yếu, khi sức khỏe đã tàn, em sẽ đến vùng đất khao khát ấy, sống những tháng ngày bình yên nhất. Em ngẩn người nghe nuốt từng chữ của ta, rồi cười “Ừ nhỉ, hay là vậy nhỉ”.
Sáng nay Sài Gòn vẫn vậy. Ồn ào không nghỉ ngơi. Vậy mà lúc nào đây cũng là một vùng đất trẻ dù nó lao động đầy mệt mỏi đêm ngày nhưng dường như không hề già đi. À, hóa ra là thế. Càng lao động, càng phát triển chính mình, hình như người ta lại càng khỏe, càng trẻ và càng đẹp.
Và em cũng thế, đã ngày một tươi trẻ hơn, ngày một hòa mình vào những vụn vặt đời thường của cuộc sống này, không kêu ca, không oán than, có lẽ sự thay đổi này, chính bản thân em cũng không hề hay biết.
Sài Gòn, ở riết sẽ thành quen, mà đã quen thành nhớ và nếu đã nhớ thì sẽ thành thương thôi.
© Lam Phi- blogradio.vn
Xem thêm: Hà Nội - Sài Gòn đêm không ngủ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.