Rời xa anh là sự kết thúc nhưng cũng là điểm bắt đầu
2020-04-28 01:30
Tác giả:
Tôm Cua
Blogradio.vn - Em đi, đi thật xa, để tìm lại thanh xuân của mình, để biết rằng thế giới rộng lớn kia vẫn có người thuộc về em, có người dành cho em cả cuộc đời.
***
Những ngày tháng 4 cái nắng như lửa đốt. Em vẫn giữ thói quen ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không phải để ngắm anh nữa. Em chỉ nhìn vào khoảng không và tự vấn nỗi lòng. Có bao giờ trong vài phút ngắn ngủi anh nhớ đến em và tự hỏi em là gì trong cuộc đời anh? “Em là gì trong cuộc đời anh” – câu hỏi tưởng như đơn giản nhưng chính bản thân em cũng không trả lời được. Có phải rằng, tất cả nỗi đau này chỉ mình em gánh chịu?
Chúng ta đã ở bên nhau năm năm có lẻ. Vậy mà em chưa từng có một danh phận, chưa từng có một cái quyền – quyền được ở bên anh đúng nghĩa. Thời gian cứ trôi, chúng ta vẫn ở bên nhau và thanh xuân của em dường như đang biến mất. Ai đó đã nói rằng: “thanh xuân như một ly trà”. Có lẽ đúng, một ly trà sẽ ngon với người biết thưởng thức, nhưng ly trà của em đã được đặt vào cuộc đời anh – một người không bao giờ thuộc về em. Những giọt trà chat, đắng khiến cuộc đời của em trở nên tồi tệ.
Ngày ấy, khi lần đầu nhìn thấy anh chơi bóng chuyền qua khung cửa sổ, em đã tưởng trái tim mình bị loạn nhịp. Nụ cười của anh, ánh mắt của anh làm em xao xuyến, em tưởng rằng mình đã gặp được chân ái của cuộc đời. Rồi mỗi buổi chiều em lại ngóng trông giờ tan làm thật nhanh, để được về ngồi bên khung cửa sổ. Ngắm nhìn anh dường như là việc làm không thể thiếu của em mỗi ngày.
Em chuyển tới công ty mới, và lại tình cờ - em gặp anh. Lần đầu tiên được nhìn thấy anh thật gần, em gần như không thở nổi. Tim đập loạn xạ, miệng lắp bắp không nói nên lời. Anh là trưởng phòng của em, khi đó em đã rất cảm ơn cuộc đời vì sự sắp xếp tình cờ như vậy. Em còn biết thêm rằng, anh và em ở cùng một chung cư, ngày ngày được đi làm cùng anh, làm việc cùng anh và về nhà cùng anh. Con đường từ nhà tới công ty em lại muốn dài thêm chút nữa – để những câu chuyện anh kể, để nụ cười anh mãi mãi ở bên em.
Anh nói em thật đáng yêu, ở bên em anh thấy cuộc đời mình như trẻ lại. Tim em vui sướng, cứ ngỡ khoảnh khắc này là khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Tình cảm em dành cho anh ngày một lớn hơn, em đã tự vẽ ra rất nhiều viễn cảnh hạnh phúc của hai đứa mình. Em sẽ sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh và chúng ta sẽ sống hạnh phúc tới già. Lời bài hát “Mình cưới nhau đi” văng vẳng bên tai, em cười và nghĩ khi nào mới tới lượt chúng mình? Anh rất quan tâm tới em, rất dịu dàng với em, luôn để ý tới cảm xúc của em, chúng ta hẹn hò mỗi ngày và nhắn tin với nhau hằng đêm.
Anh luôn sẵn sàng chạy tới bên em mỗi khi em cần, chia sẻ cùng em những niềm vui trong cuộc sống. Nhưng anh vẫn chưa từng nói: “anh yêu em”, hoặc chí ít là câu “anh nhớ em”. Đã có nhiều lần em hỏi anh có yêu em không, anh xoa đầu em và nói: “em không cảm nhận được tình cảm của anh sao?”. Em cười hạnh phúc, có lẽ em đang cảm nhận được tình yêu của anh và em sẽ mãi mãi cảm nhận được phải không anh? Chúng ta cứ ở bên nhau như thế, như thể đã hiểu rõ lòng nhau, như thể không thể sống thiếu nhau. Mọi người trong công ty hỏi “khi nào sẽ được đi ăn mừng đám cưới của chúng mình?”. Anh không trả lời, còn em hạnh phúc, chỉ cần được ở bên anh, với em như thế là đủ.
Rồi một ngày anh bất ngờ thông báo mình sắp cưới. Thiệp mời anh đưa tới tận tay, nhưng anh không nhìn em, ánh mắt anh dường như đang trốn tránh. Anh nói rằng: “anh xin lỗi, cô ấy mới đi du học về, anh và cô ấy yêu xa đã bảy năm, cô ấy nói thời gian đã đủ dài và đã đủ hiểu nhau để có một cái kết hạnh phúc”. Tim em nhói đau!
Em cần ở anh một lời giải thích cho tất cả những chuyện xảy ra, cho tất cả những gì em đang phải chịu đựng. Một lời xin lỗi của anh là đủ sao anh? Có bù đắp được những năm tháng thanh xuân của em? Có làm vơi đi nỗi đau này? Anh nghỉ phép, anh trốn tránh, càng làm tim em nhức nhối. Chỉ một dòng tin nhắn anh để lại: “xin em hãy quên mọi chuyện và hãy tha lỗi cho anh”. Có phải là do em đã quá dại khờ? Hay là em thực sự không xứng đáng với anh?
Tháng tư, nắng chói chang như lửa đốt, người ta thèm, người ta chờ một cơn mưa. Còn em, em vẫn ngồi đây bên khung cửa sổ, em đang chờ đợi điều gì? Em đang hi vọng chuyện gì? Có phải lời giải thích của anh sẽ làm em bớt đau hơn? Hay sẽ giúp em tìm được hạnh phúc mới? Có lẽ em sẽ phải từ bỏ một vài thói quen. Như thói quen yêu anh và thói quen ngồi bên khung cửa sổ.
Gặp lại anh vào ngày anh cưới, trông anh thật bảnh bao và hạnh phúc, vẫn nụ cười đó nhưng hôm nay rạng rỡ hơn. Ánh mắt anh nhìn cô dâu say đắm. Em đã từng nghĩ người đứng cùng với anh trên đó sẽ là em. Nhưng điều đó mãi chỉ là mơ. Cô dâu của anh rất xinh đẹp và dịu dàng. Nhìn hai người bên nhau hạnh phúc tim em thắt lại. Em ước gì có thể biến mất ngay lúc này. Mọi người trong công ty ái ngại cho em, họ thì thầm sau lưng em rằng em thật đáng thương. Hình như tim em ngày càng đau. Hình như em sắp không thể chịu đựng thêm nữa.
Em phát hiện mình có thai vào ngày chị chuyển tới công ty. Lẽ ra khi phát hiện mình được làm mẹ em phải vui mừng, nhưng sao tim em lại đau thế này? Mắt em mờ đi, chân không đứng vững. Chị đã chuyển về đây để được gần anh. Còn cuộc đời em đang dần rơi vào bế tắc, nhìn chị cười rạng rỡ em lại xót cho thân phận mình, cho đứa con tội nghiệp. Em phải chấp nhận chuyện này như thế nào đây? Em sẽ phải làm gì và sống tiếp như thế nào đây? Em bị điều tới phòng khác, em tới tìm anh nhưng anh vẫn tìm cách tránh mặt em. Anh hèn nhát đến thế sao anh? Có lẽ, chính anh mới là người không xứng đáng với em và với con.
Một thiên thần đang lớn dần trong bụng, em đã làm mẹ rồi, làm mẹ của con anh, nhưng anh lại không hề biết chuyện này. Anh chị bên nhau, còn em trở về cuộc sống năm năm trước khi gặp anh - đi về lẻ bóng, chỉ khác rằng giờ trong bụng em đang lớn dần một mầm sống. Liệu con có đang cảm nhận được nỗi đau của mẹ? Có lúc trong lòng em đã nghĩ, em sẽ tung hê mọi chuyện, em sẽ cho chị biết về đứa bé này, em sẽ đòi hỏi anh phải chịu trách nhiệm. Nhưng em làm vậy thì được gì? Nước mắt em lại chảy, làm vậy liệu em có hạnh phúc hơn? Khi anh đã lựa chọn chị chứ không phải em, khi anh đã có một gia đình để gánh vác, có một người vợ ngoan hiền? Em làm vậy thì nỗi đau trong lòng liệu có biến mất? Hay làm vậy thì con chúng mình sẽ có cha? Điều đó sẽ không đúng, bởi vì con em không cần một người cha như vậy.
Chị đã nghe được điều gì đó về em, ánh mắt chị nhìn em khác lạ. Em đã quá mệt mỏi, em lảng tránh, em không muốn nhìn vào đôi mắt ấy. Có lẽ, không có nỗi đau nào lớn hơn khi chúng ta cùng yêu chung một người. Đã đến lúc em phải rời đi, không phải chỉ vì anh, mà vì con em cần có cuộc sống mới.
Em nộp đơn xin nghỉ việc, lần đầu tiên trong khoảng thời gian năm năm bên anh em thấy mình nhẹ nhõm đến vậy. Anh chưa từng nói yêu em, chưa từng hứa sẽ bên em. Có lẽ chỉ mình em cần anh, chỉ mình em yêu anh. Lang thang trên con đường quen thuộc, em nghĩ ngợi đủ điều, về tương lai và về đứa bé. Rồi mẹ con em sẽ sống tốt phải không anh? Nhưng nước mắt em vẫn chảy, có phải nỗi đau này quá lớn hay do em vẫn chưa đủ sự kiên cường?
Có lẽ nghe tin em nghỉ việc nên anh đã đến tìm em. Giọng anh say mềm, anh nói rằng: “anh xin lỗi, xin đừng rời xa anh, anh cần em”. Đàn ông ai cũng tham lam như vậy sao anh? Em và con đã phải chịu đựng nhiều như vậy...Nước mắt em lại chảy, anh cần em sao? Vậy em là gì của anh? Còn chị ấy? Anh có cần chị ấy không? Bờ vai em rung lên bần bật, em khóc, không phải em khóc cho riêng bản thân mình, mà giọt nước mắt này vì thân phận những người phụ nữ khác như em, như chị và cho thiên thần nhỏ đang lớn dần trong bụng. Anh thực sự không xứng đáng nhận được tình yêu của em nữa. Bởi vì nỗi đau trong lòng em đã quá nhiều.
Đóng cửa lại, em trở về với màn đêm, với nỗi cô quạnh của riêng em. Không còn anh trong cuộc đời này là điều đau khổ nhất với em, nhưng san sẻ anh với người phụ nữ khác lại là niềm đau của không chỉ hai người. Có gì vui đâu anh? Khi làm tổn thương những người phụ nữ yêu anh? Có đáng không anh? Khi chà đạp lên thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Tình yêu – nỗi nhớ là những thứ không bao giờ có thể sẻ chia.
Em đi, đi thật xa, để tìm lại thanh xuân của mình, để biết rằng thế giới rộng lớn kia vẫn có người thuộc về em, có người dành cho em cả cuộc đời. Em đi để cầu mong sẽ không có người thứ ba nào nữa chen vào hạnh phúc của anh chị, để anh nhận ra rằng hạnh phúc chỉ đến khi tình yêu là của hai người. Có thể em chưa thể quên được anh, có thể em chưa thể bắt đầu với cuộc sống mới. Nhưng giờ đây đã là một người mẹ, em sẽ không khóc nữa, em sẽ mạnh mẽ vì con. Cuộc đời em đã không còn cô đơn nữa, em đã có con cùng đi trên đường đời. Dẫu rằng phía trước sẽ còn nhiều gian khổ, nhưng chỉ cần cùng con lớn lên và khỏe mạnh, em sẽ không bao giờ gục ngã. Một ngày nào đó em có thể mạnh mẽ nói với con rằng: “thanh xuân của mẹ chưa bao giờ lãng phí vì mẹ đã có con”.
© Lê Thị Trang – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Dành cả thanh xuân để yêu một người
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.