Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vết thương rồi sẽ lành nhưng vết hằn thì còn mãi

2020-04-25 01:30

Tác giả: Nguyễn Mai Tú Vy


blogradio.vn - Sâu thẳm trong trái tim là đều chưa ai hiểu được, kể cả chính bản thân mình. Nhưng đừng để trái tim lạc lối, vết thương sẽ được xoa dịu bởi thời gian. Nhưng sẽ còn lại đó mãi một vết hằn, vết hằn “ám ảnh” đến tận sau này, không phải ai cũng có thể che lấp được.

***

Ngày đó tôi và anh quen nhau qua Facebook. Anh nhắn tin và làm quen với tôi và giới thiệu là sinh viên năm cuối trường Đại Học Oxford. Nghe qua anh là sinh viên giỏi, gia đình cũng có điều kiện. Trái lại khi đó tôi chỉ là một cô gái 20 vừa vào trường Mĩ thuật, kết quả học tập bao năm nay lại kém cỏi, gia đình lại không khá giả. Duy nhất chỉ có lối sống nội tâm là chúng tôi khá tương đồng với nhau. Nhìn về mặt nào thì tôi cũng kém anh, thế là tự mình lại đâm ra ngưỡng mộ một người không quen.

Dần tôi và anh chat và nói chuyện nhiều hơn, những câu chuyện phím và đôi khi tôi lại đỏ mặt ù tai với mấy câu tán tỉnh của anh. Những câu chuyện anh kể đến hàng giờ và kéo dài đến hàng đêm, nó cũng mang mác nhiều nỗi buồn. Thế nhưng tôi sẽ thấy rất trống trải nếu không được nghe anh kể hay không được nhìn thấy cái chấm tròn màu xanh trên tên Facebook của anh. Lạ thật chỉ là một cái chấm nhỏ lại khiến tôi chờ đợi và khó chịu đến vậy, chỉ là những dòng tin nhắn có thể thấy và đọc được từ mọi người nhưng của anh lại khác lạ. Anh đem đến cho tôi cái cảm giác mang mác nhẹ nhàng của mùa thu, không tươi trẻ không quá oi bức khó chịu hay lạnh lẽo, những cảm giác anh mang lại khiến tôi cảm nhận được mình đang được yêu thương, trân trọng. Có anh tôi cảm nhận được những điều đẹp đẽ trong tình cảm. Nó cứ thấm dần vào trong tâm trí và một ngày tôi chợt nhận ra nó đã đi đến ngưỡng của của trái tim.

Tôi nhận ra sự khác thường trong suy nghĩ và trong cách ứng xử tôi dành cho anh, những ngày anh ít lên Facebôk tôi lại thấy trống trải đến kì lạ. Hôm ấy, anh bảo anh yêu tôi và tôi cũng ngốc nghếch chấp nhận yêu anh. Lúc ấy tôi chấp nhận yêu một người mà mình không biết rõ gì về gia đình, về nơi ở, tất cả tôi biết về anh chỉ là những lời kể. Trong tình yêu của tôi và anh, chỉ có một nguyên lý: xương rồng thì yêu sa mạc, còn chúng tôi thì yêu nhau, chỉ cần trải qua hết khó khăn chúng tôi sẽ hạnh phúc. Cách trở địa lí sẽ chẳng là gì!

Chúng tôi yêu nhau qua một màn hình điện thoại và cách nhau đến nửa vòng trái đất. Những ngày bên anh gió trở lạnh, tôi lại muốn bay đến đấy nhưng cũng không thể. Tiền, thời gian? Mà liệu có thì địa chỉ ở đâu? Anh thậm chí chưa từng cho tôi một địa chỉ rõ ràng. Đôi khi tôi chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy mặt anh cũng không thể. Anh nói anh có “chuyện khó nói”, nói đỗ đại học rồi anh về tôi sẽ được gặp anh… Tôi yêu anh chỉ qua giọng nói của anh, chỉ qua những điều ân cần mà anh dành cho tôi. Người ta thì nói yêu nhiều sẽ là người thua cuộc, nhưng bên anh tôi chưa bao giờ là người thua cuộc. Anh cho tôi tất cả những đều trái tim tôi cần, đó là lý do tôi yêu anh đến ngây dại. Yêu đến những câu nói dối hoang đường của anh, cả những lời giải thích dường như đã nhàm chán.

Giới hạn của tình yêu

Tôi ngốc thật!

Tôi như thế, cứ bám lấy anh và chỉ cần câu nói anh yêu tôi là tôi đủ mủi lòng bỏ qua tất cả. Tôi cố gắng xây dựng và tự mình chống lại tất cả để yêu anh… Tôi như vậy, yêu anh vô vọng, thậm chí là tuyệt vọng… Suốt 3 năm yêu nhau cuối cùng cũng đến lúc tôi nhận ra giới hạn của bản thân. Thứ tôi cần chỉ là được ngắm anh, kể cả anh có nói dối có đem tôi ra làm trò đùa cũng được, nhưng thật sai lầm. Đằng sau nhưng điều anh nói, tất cả chỉ là lừa dối, suy cho cùng chỉ là hết yêu.

Đến bây giờ tôi mới thật sự nhận ra yêu chưa phải là tất cả, chúng ta bỏ ra chưa chắc đã nhận lại đầy đủ như mình nghĩ. Yêu là thật, thương là thật, có thể tha thứ cũng là thật, nhưng không phải tất cả đều có thể bắt đầu lại. Dối mình, dối lòng thế đã đủ rồi, nếu ngày ấy anh chịu thành thật thì bây giờ mình đã không buông tay… Hãy xem nhau là người xa lạ, chỉ là vô tình gặp, thì hãy vô tình lướt đi, tự mình yêu thì tự mình gánh chịu.

Sâu thẳm trong trái tim là đều chưa ai hiểu được, kể cả chính bản thân mình. Nhưng đừng để trái tim lạc lối, vết thương sẽ được xoa dịu bởi thời gian. Nhưng sẽ còn lại đó mãi một vết hằn, vết hằn “ám ảnh” đến tận sau này, không phải ai cũng có thể che lấp được.

© Nguyễn Mai Tú Vy - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nếu một ngày mình chán nhau

Nguyễn Mai Tú Vy

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

back to top