Vết thương rồi sẽ lành nhưng vết hằn thì còn mãi
2020-04-25 01:30
Tác giả: Nguyễn Mai Tú Vy
blogradio.vn - Sâu thẳm trong trái tim là đều chưa ai hiểu được, kể cả chính bản thân mình. Nhưng đừng để trái tim lạc lối, vết thương sẽ được xoa dịu bởi thời gian. Nhưng sẽ còn lại đó mãi một vết hằn, vết hằn “ám ảnh” đến tận sau này, không phải ai cũng có thể che lấp được.
***
Ngày đó tôi và anh quen nhau qua Facebook. Anh nhắn tin và làm quen với tôi và giới thiệu là sinh viên năm cuối trường Đại Học Oxford. Nghe qua anh là sinh viên giỏi, gia đình cũng có điều kiện. Trái lại khi đó tôi chỉ là một cô gái 20 vừa vào trường Mĩ thuật, kết quả học tập bao năm nay lại kém cỏi, gia đình lại không khá giả. Duy nhất chỉ có lối sống nội tâm là chúng tôi khá tương đồng với nhau. Nhìn về mặt nào thì tôi cũng kém anh, thế là tự mình lại đâm ra ngưỡng mộ một người không quen.
Dần tôi và anh chat và nói chuyện nhiều hơn, những câu chuyện phím và đôi khi tôi lại đỏ mặt ù tai với mấy câu tán tỉnh của anh. Những câu chuyện anh kể đến hàng giờ và kéo dài đến hàng đêm, nó cũng mang mác nhiều nỗi buồn. Thế nhưng tôi sẽ thấy rất trống trải nếu không được nghe anh kể hay không được nhìn thấy cái chấm tròn màu xanh trên tên Facebook của anh. Lạ thật chỉ là một cái chấm nhỏ lại khiến tôi chờ đợi và khó chịu đến vậy, chỉ là những dòng tin nhắn có thể thấy và đọc được từ mọi người nhưng của anh lại khác lạ. Anh đem đến cho tôi cái cảm giác mang mác nhẹ nhàng của mùa thu, không tươi trẻ không quá oi bức khó chịu hay lạnh lẽo, những cảm giác anh mang lại khiến tôi cảm nhận được mình đang được yêu thương, trân trọng. Có anh tôi cảm nhận được những điều đẹp đẽ trong tình cảm. Nó cứ thấm dần vào trong tâm trí và một ngày tôi chợt nhận ra nó đã đi đến ngưỡng của của trái tim.
Tôi nhận ra sự khác thường trong suy nghĩ và trong cách ứng xử tôi dành cho anh, những ngày anh ít lên Facebôk tôi lại thấy trống trải đến kì lạ. Hôm ấy, anh bảo anh yêu tôi và tôi cũng ngốc nghếch chấp nhận yêu anh. Lúc ấy tôi chấp nhận yêu một người mà mình không biết rõ gì về gia đình, về nơi ở, tất cả tôi biết về anh chỉ là những lời kể. Trong tình yêu của tôi và anh, chỉ có một nguyên lý: xương rồng thì yêu sa mạc, còn chúng tôi thì yêu nhau, chỉ cần trải qua hết khó khăn chúng tôi sẽ hạnh phúc. Cách trở địa lí sẽ chẳng là gì!
Chúng tôi yêu nhau qua một màn hình điện thoại và cách nhau đến nửa vòng trái đất. Những ngày bên anh gió trở lạnh, tôi lại muốn bay đến đấy nhưng cũng không thể. Tiền, thời gian? Mà liệu có thì địa chỉ ở đâu? Anh thậm chí chưa từng cho tôi một địa chỉ rõ ràng. Đôi khi tôi chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy mặt anh cũng không thể. Anh nói anh có “chuyện khó nói”, nói đỗ đại học rồi anh về tôi sẽ được gặp anh… Tôi yêu anh chỉ qua giọng nói của anh, chỉ qua những điều ân cần mà anh dành cho tôi. Người ta thì nói yêu nhiều sẽ là người thua cuộc, nhưng bên anh tôi chưa bao giờ là người thua cuộc. Anh cho tôi tất cả những đều trái tim tôi cần, đó là lý do tôi yêu anh đến ngây dại. Yêu đến những câu nói dối hoang đường của anh, cả những lời giải thích dường như đã nhàm chán.
Tôi ngốc thật!
Tôi như thế, cứ bám lấy anh và chỉ cần câu nói anh yêu tôi là tôi đủ mủi lòng bỏ qua tất cả. Tôi cố gắng xây dựng và tự mình chống lại tất cả để yêu anh… Tôi như vậy, yêu anh vô vọng, thậm chí là tuyệt vọng… Suốt 3 năm yêu nhau cuối cùng cũng đến lúc tôi nhận ra giới hạn của bản thân. Thứ tôi cần chỉ là được ngắm anh, kể cả anh có nói dối có đem tôi ra làm trò đùa cũng được, nhưng thật sai lầm. Đằng sau nhưng điều anh nói, tất cả chỉ là lừa dối, suy cho cùng chỉ là hết yêu.
Đến bây giờ tôi mới thật sự nhận ra yêu chưa phải là tất cả, chúng ta bỏ ra chưa chắc đã nhận lại đầy đủ như mình nghĩ. Yêu là thật, thương là thật, có thể tha thứ cũng là thật, nhưng không phải tất cả đều có thể bắt đầu lại. Dối mình, dối lòng thế đã đủ rồi, nếu ngày ấy anh chịu thành thật thì bây giờ mình đã không buông tay… Hãy xem nhau là người xa lạ, chỉ là vô tình gặp, thì hãy vô tình lướt đi, tự mình yêu thì tự mình gánh chịu.
Sâu thẳm trong trái tim là đều chưa ai hiểu được, kể cả chính bản thân mình. Nhưng đừng để trái tim lạc lối, vết thương sẽ được xoa dịu bởi thời gian. Nhưng sẽ còn lại đó mãi một vết hằn, vết hằn “ám ảnh” đến tận sau này, không phải ai cũng có thể che lấp được.
© Nguyễn Mai Tú Vy - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu một ngày mình chán nhau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.