Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ranh giới, nơi con tim ta hòa cùng một nhịp

2021-10-22 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Ngày ngày làm việc không ngơi nghỉ, những giấc ngủ chập chờn chẳng yên, những bước chân vội vã vì họ sợ rằng dù chậm một giây thôi sẽ có một người nữa ra đi...

***

"Cố gắng hít thở..."

"Em chỉ có nhiệm vụ bây giờ là hít thở thôi... hít thở đi em..."

Lời nói của các bác sĩ vẫn y như thế, lặp đi lặp lại hai từ "hít thở", các bệnh nhân vẫn cố gắng nghe theo nhưng việc hít thở như bao con người thường đối với họ giờ sao khó khăn quá. Tiếng nhịp thở vẫn dồn dập và bất thường, chẳng ai biết được rằng họ sẽ gục bất kì lúc nào nếu không cố gắng hít thở. Những sợi dây chằng chịt quấn quanh những nạn nhân ấy không biết bằng cách nào đã trở thành những sợi dây đai siết chặt lấy trái tim của người thân họ! Trái tim ấy bị siết đến nỗi từng nhịp thở, từng tiếng nấc nghẹn ngào đối với họ cũng trở thành cơn đau chí mạng. Nhưng kì diệu làm sao những trái tim ấy lại vô cùng mạnh mẽ dù nó bị siết chặt bởi nỗi sợ hãi, nỗi đau thấu tận tâm can... Ở nơi bên trong họ mang một phép màu của tình yêu thương, niềm hy vọng, khát khao sự sống. Chúng như ăn sâu vào trong từng thớ thịt để nhắc nhở nhau rằng vẫn còn có cơ hội dù chỉ là một chút thôi.

"Tít tít tít..."

"Không được rồi, cần bình oxi ngay... nhanh lên."

Một bác sĩ gần như hét lên khi nhìn thấy bệnh nhân của mình đang vật vã chóng chọi giữa sự sống và cái chết. Nhịp thở gần như không còn... Sắc mặt bệnh nhân đã tái đi, bác sĩ vẫn không ngừng nghỉ làm hết sức mình nhưng rồi một tiếng bíp vang lên. Nó như xé nát tâm can của họ, sự sống của bệnh nhân đã vụt mất trong tay họ chỉ trong tích tắc. Hụt hẫng bao trùm lấy không gian xung quanh, những giọt nước mắt của những ''anh hùng" rơi trên đôi má, chỉ mới đây thôi mà một người đã phải bỏ mạng. Họ bất lực nhìn trân trân vào một không gian vô định, những người hùng mạnh mẽ của chúng ta đã rất cố gắng và mạnh mẽ lắm rồi. Một cuộc gọi gửi về nhà người thân bệnh nhân, cuộc gọi ấy tưởng chừng như bình thường nhưng lại thật tàn nhẫn biết bao. Người nhà của các bệnh nhân họ chẳng thể hay biết được người thân của họ chống chọi như thế nào, cái chết của người nhà như một nỗi đau vô cùng vô tận. Họ chỉ còn cách ôm đầu khóc như một đứa trẻ, ngay cả lần cuối gặp mặt cũng không có.

"Khi mà mình phải chấm dứt một chuyện nào đó, nó như một cái gì đó hụt hẫng trong con người mình vậy." - một bác sĩ nghẹn ngào chia sẻ.

Thời gian như chậm lại, từng giây từng phút dài như cả một thế kỷ khi nỗi đau ngoáy vào tận trong cốt cách, trong tâm hồn của những kẻ ở lại. Chẳng ai nói với ai một lời nào, cứ thế mà lặng yên.

Không có sự đau đớn nào bằng việc chứng kiến bệnh nhân của mình ra đi trước mặt và không thể làm gì được ngoài đứng nhìn của các y bác sĩ. Ngày ngày làm việc không ngơi nghỉ, những giấc ngủ chập chờn chẳng yên, những bước chân vội vã vì họ sợ rằng dù chậm một giây thôi sẽ có một người nữa ra đi...

"Chúng ta làm việc đang rất quá tải nhưng không có nghĩa là chúng ta bỏ bê người bệnh."

Hai từ "trách nhiệm" đặt nặng lên vai các y bác sĩ. Phải, họ không bao giờ bỏ bê bệnh nhân của họ, khi bệnh nhân tử vong nghĩa tử là nghĩa tận. Sự kiên cường trong họ là bất tận. Nỗi đau tạm gác lại và tiếp tục chiến đấu. Những người anh hùng thầm lặng, họ không có thời gian để than thở trách móc. Bao nhiêu con tim đang sôi sục đầy nhiệt huyết, niềm tin, hy vọng và cả nỗi đau hóa thành nguồn sức mạnh.

"Ranh giới giữa sự sống và cái chết thật quá mong manh, khiến mọi người cần sống tử tế và mạnh mẽ hơn."

Khoảng cách lớn nhất giữa sống và chết chỉ còn là hai chữ "niềm tin". Không một ai dám chắc rằng ngày mai liệu ta có còn trên cõi đời này. Ngày lại qua ngày, từng cơn đau giằng xé lấy cơ thể, nỗi sợ hãi bủa vây ngay cả việc nhìn thấy ánh mặt trời cũng trở nên xa xỉ. Dòng lệ tuôn trào không khỏi xót xa, giờ đây chỉ đành ngậm ngùi mà mong đợi từ phía xa xăm nơi phương trời khác. Nơi đó chính là nhà. Xa nhưng lại gần biết mấy, còn gì ngoài tình yêu cốt tận xương tủy. Dẫu cho sinh mệnh mong manh như hạt cát vẫn mong gió mang những năm tháng bình yên sẽ trở lại và cuốn trôi đi những đau thương mất mát.

Sự sống của các bệnh nhân chỉ được tính theo từng ngày, từng giờ, từng phút. Chẳng một ai biết chắc rằng thần chết có thể lấy đi mạng sống của họ bất kì lúc nào. Khi đứng dưới góc nhìn của họ, ta thấy hơi thở sao cứ mong manh quá, sự sợ hãi luôn bao trùm lấy thân thể, liệu ta sẽ có ngày để trở về với gia đình mình? Gia đình vẫn đang chờ ở đấy. Thời gian quá đỗi tàn nhẫn.

"Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh, gian khổ, ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy." - nhà văn Nguyễn Khải

Đằng sau những sự hy sinh và cống hiến luôn hiện hữu những nụ cười và cả những giọt nước mắt chứa chan hạnh phúc, nồng đượm tình yêu thương. Mai này đây, khi nhìn lại những gì đã qua mới biết được thế nào là trân trọng.

 

"Người ở phương xa lòng ta như lửa đốt

Nhắm mắt lại chẳng mấy chốc rồi lại thôi

Chẳng một câu nói, chẳng một chút tin lành

Xa xăm nơi nào, linh hồn người quạnh hiu

 

Mạnh mẽ lên người ơi, nơi này vẫn đợi

Nhịp thở vẫn còn lòng ta vẫn còn mong

Mong những tháng ngày bình yên sẽ lại đến

Nắm tay nhau ta cùng bước qua ranh giới

 

Để những đau thương ở lại và mỉm cười

Mai này đây ta sẽ vượt qua thôi."

 

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 724: Chỉ tình yêu ở lại

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Kết thúc là bắt đầu...

Kết thúc là bắt đầu...

Phụ nữ lấy chồng, ai cũng mong cầu hạnh phúc, mong cầu một gia đình ấm êm. Có ai mong cầu mình sẽ làm trụ cột gia đình? Kí ức về những tháng ngày tưởng chừng như hạnh phúc, mà không phải hạnh phúc cứ hiện ra...

Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu

Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu

Có những lời muốn bày tỏ cuối cùng lại hoá thành con thuyền, bị ngọn sóng dữ cuốn đi xa, nuốt trọn xuống đáy đại dương. Con thyền ấy không bao giờ còn trở lại được nữa, như cách mà chúng ta đè nén tâm tư chôn chặt xuống đáy lòng.

Cánh cửa tình bạn

Cánh cửa tình bạn

Những lúc ở bên Minh, anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn, làm anh nhìn Minh bằng một ánh mắt khác. Quân không còn thấy Minh chỉ là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ nữa.

Một người giữ lại, một người buông tay

Một người giữ lại, một người buông tay

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ trong lòng, như thể chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ làm tan biến mọi lạnh lẽo của cơn mưa ngày hôm đó.

Quay trở về nhà

Quay trở về nhà

Hơn ai hết thì con cũng là người buồn nhất. Bởi ước mơ dường như sắp thực hiện của con phải tạm gác lại. Giờ đây, con lại phải cô đơn và có thể lạc lõng nơi xứ người. Chuyến đi này là lần đầu tiên con xa nhau lâu đến vậy.

Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!

Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!

Dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Dù khó chịu đến đâu, cũng đừng tùy tiện phán xét.

Âm thầm chờ anh quay về

Âm thầm chờ anh quay về

Tất cả kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của em như ngày nào nhưng với anh thì nó sẽ là dĩ vãng nhạt nhòa trong quá khứ mà thôi.

Cho đi từ những điều nhỏ bé

Cho đi từ những điều nhỏ bé

Tôi nhìn thấy chính mình trong họ – những lúc tôi gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi biết rằng, dù nhỏ bé nhưng sự chia sẻ có thể làm thay đổi cuộc sống của ai đó theo những cách bất ngờ. Và đôi khi, điều đó đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

Về quê...

Về quê...

Anh đến quê em một ngày xa Cơn gió lao xao tựa đón chào Để nhìn thấy cánh đồng lúa chín Bên rặng tre lũ trẻ thường chơi

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"

back to top