Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ranh giới, nơi con tim ta hòa cùng một nhịp

2021-10-22 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Ngày ngày làm việc không ngơi nghỉ, những giấc ngủ chập chờn chẳng yên, những bước chân vội vã vì họ sợ rằng dù chậm một giây thôi sẽ có một người nữa ra đi...

***

"Cố gắng hít thở..."

"Em chỉ có nhiệm vụ bây giờ là hít thở thôi... hít thở đi em..."

Lời nói của các bác sĩ vẫn y như thế, lặp đi lặp lại hai từ "hít thở", các bệnh nhân vẫn cố gắng nghe theo nhưng việc hít thở như bao con người thường đối với họ giờ sao khó khăn quá. Tiếng nhịp thở vẫn dồn dập và bất thường, chẳng ai biết được rằng họ sẽ gục bất kì lúc nào nếu không cố gắng hít thở. Những sợi dây chằng chịt quấn quanh những nạn nhân ấy không biết bằng cách nào đã trở thành những sợi dây đai siết chặt lấy trái tim của người thân họ! Trái tim ấy bị siết đến nỗi từng nhịp thở, từng tiếng nấc nghẹn ngào đối với họ cũng trở thành cơn đau chí mạng. Nhưng kì diệu làm sao những trái tim ấy lại vô cùng mạnh mẽ dù nó bị siết chặt bởi nỗi sợ hãi, nỗi đau thấu tận tâm can... Ở nơi bên trong họ mang một phép màu của tình yêu thương, niềm hy vọng, khát khao sự sống. Chúng như ăn sâu vào trong từng thớ thịt để nhắc nhở nhau rằng vẫn còn có cơ hội dù chỉ là một chút thôi.

"Tít tít tít..."

"Không được rồi, cần bình oxi ngay... nhanh lên."

Một bác sĩ gần như hét lên khi nhìn thấy bệnh nhân của mình đang vật vã chóng chọi giữa sự sống và cái chết. Nhịp thở gần như không còn... Sắc mặt bệnh nhân đã tái đi, bác sĩ vẫn không ngừng nghỉ làm hết sức mình nhưng rồi một tiếng bíp vang lên. Nó như xé nát tâm can của họ, sự sống của bệnh nhân đã vụt mất trong tay họ chỉ trong tích tắc. Hụt hẫng bao trùm lấy không gian xung quanh, những giọt nước mắt của những ''anh hùng" rơi trên đôi má, chỉ mới đây thôi mà một người đã phải bỏ mạng. Họ bất lực nhìn trân trân vào một không gian vô định, những người hùng mạnh mẽ của chúng ta đã rất cố gắng và mạnh mẽ lắm rồi. Một cuộc gọi gửi về nhà người thân bệnh nhân, cuộc gọi ấy tưởng chừng như bình thường nhưng lại thật tàn nhẫn biết bao. Người nhà của các bệnh nhân họ chẳng thể hay biết được người thân của họ chống chọi như thế nào, cái chết của người nhà như một nỗi đau vô cùng vô tận. Họ chỉ còn cách ôm đầu khóc như một đứa trẻ, ngay cả lần cuối gặp mặt cũng không có.

"Khi mà mình phải chấm dứt một chuyện nào đó, nó như một cái gì đó hụt hẫng trong con người mình vậy." - một bác sĩ nghẹn ngào chia sẻ.

Thời gian như chậm lại, từng giây từng phút dài như cả một thế kỷ khi nỗi đau ngoáy vào tận trong cốt cách, trong tâm hồn của những kẻ ở lại. Chẳng ai nói với ai một lời nào, cứ thế mà lặng yên.

Không có sự đau đớn nào bằng việc chứng kiến bệnh nhân của mình ra đi trước mặt và không thể làm gì được ngoài đứng nhìn của các y bác sĩ. Ngày ngày làm việc không ngơi nghỉ, những giấc ngủ chập chờn chẳng yên, những bước chân vội vã vì họ sợ rằng dù chậm một giây thôi sẽ có một người nữa ra đi...

"Chúng ta làm việc đang rất quá tải nhưng không có nghĩa là chúng ta bỏ bê người bệnh."

Hai từ "trách nhiệm" đặt nặng lên vai các y bác sĩ. Phải, họ không bao giờ bỏ bê bệnh nhân của họ, khi bệnh nhân tử vong nghĩa tử là nghĩa tận. Sự kiên cường trong họ là bất tận. Nỗi đau tạm gác lại và tiếp tục chiến đấu. Những người anh hùng thầm lặng, họ không có thời gian để than thở trách móc. Bao nhiêu con tim đang sôi sục đầy nhiệt huyết, niềm tin, hy vọng và cả nỗi đau hóa thành nguồn sức mạnh.

"Ranh giới giữa sự sống và cái chết thật quá mong manh, khiến mọi người cần sống tử tế và mạnh mẽ hơn."

Khoảng cách lớn nhất giữa sống và chết chỉ còn là hai chữ "niềm tin". Không một ai dám chắc rằng ngày mai liệu ta có còn trên cõi đời này. Ngày lại qua ngày, từng cơn đau giằng xé lấy cơ thể, nỗi sợ hãi bủa vây ngay cả việc nhìn thấy ánh mặt trời cũng trở nên xa xỉ. Dòng lệ tuôn trào không khỏi xót xa, giờ đây chỉ đành ngậm ngùi mà mong đợi từ phía xa xăm nơi phương trời khác. Nơi đó chính là nhà. Xa nhưng lại gần biết mấy, còn gì ngoài tình yêu cốt tận xương tủy. Dẫu cho sinh mệnh mong manh như hạt cát vẫn mong gió mang những năm tháng bình yên sẽ trở lại và cuốn trôi đi những đau thương mất mát.

Sự sống của các bệnh nhân chỉ được tính theo từng ngày, từng giờ, từng phút. Chẳng một ai biết chắc rằng thần chết có thể lấy đi mạng sống của họ bất kì lúc nào. Khi đứng dưới góc nhìn của họ, ta thấy hơi thở sao cứ mong manh quá, sự sợ hãi luôn bao trùm lấy thân thể, liệu ta sẽ có ngày để trở về với gia đình mình? Gia đình vẫn đang chờ ở đấy. Thời gian quá đỗi tàn nhẫn.

"Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh, gian khổ, ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy." - nhà văn Nguyễn Khải

Đằng sau những sự hy sinh và cống hiến luôn hiện hữu những nụ cười và cả những giọt nước mắt chứa chan hạnh phúc, nồng đượm tình yêu thương. Mai này đây, khi nhìn lại những gì đã qua mới biết được thế nào là trân trọng.

 

"Người ở phương xa lòng ta như lửa đốt

Nhắm mắt lại chẳng mấy chốc rồi lại thôi

Chẳng một câu nói, chẳng một chút tin lành

Xa xăm nơi nào, linh hồn người quạnh hiu

 

Mạnh mẽ lên người ơi, nơi này vẫn đợi

Nhịp thở vẫn còn lòng ta vẫn còn mong

Mong những tháng ngày bình yên sẽ lại đến

Nắm tay nhau ta cùng bước qua ranh giới

 

Để những đau thương ở lại và mỉm cười

Mai này đây ta sẽ vượt qua thôi."

 

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 724: Chỉ tình yêu ở lại

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top