Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ranh giới, nơi con tim ta hòa cùng một nhịp

2021-10-22 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Ngày ngày làm việc không ngơi nghỉ, những giấc ngủ chập chờn chẳng yên, những bước chân vội vã vì họ sợ rằng dù chậm một giây thôi sẽ có một người nữa ra đi...

***

"Cố gắng hít thở..."

"Em chỉ có nhiệm vụ bây giờ là hít thở thôi... hít thở đi em..."

Lời nói của các bác sĩ vẫn y như thế, lặp đi lặp lại hai từ "hít thở", các bệnh nhân vẫn cố gắng nghe theo nhưng việc hít thở như bao con người thường đối với họ giờ sao khó khăn quá. Tiếng nhịp thở vẫn dồn dập và bất thường, chẳng ai biết được rằng họ sẽ gục bất kì lúc nào nếu không cố gắng hít thở. Những sợi dây chằng chịt quấn quanh những nạn nhân ấy không biết bằng cách nào đã trở thành những sợi dây đai siết chặt lấy trái tim của người thân họ! Trái tim ấy bị siết đến nỗi từng nhịp thở, từng tiếng nấc nghẹn ngào đối với họ cũng trở thành cơn đau chí mạng. Nhưng kì diệu làm sao những trái tim ấy lại vô cùng mạnh mẽ dù nó bị siết chặt bởi nỗi sợ hãi, nỗi đau thấu tận tâm can... Ở nơi bên trong họ mang một phép màu của tình yêu thương, niềm hy vọng, khát khao sự sống. Chúng như ăn sâu vào trong từng thớ thịt để nhắc nhở nhau rằng vẫn còn có cơ hội dù chỉ là một chút thôi.

"Tít tít tít..."

"Không được rồi, cần bình oxi ngay... nhanh lên."

Một bác sĩ gần như hét lên khi nhìn thấy bệnh nhân của mình đang vật vã chóng chọi giữa sự sống và cái chết. Nhịp thở gần như không còn... Sắc mặt bệnh nhân đã tái đi, bác sĩ vẫn không ngừng nghỉ làm hết sức mình nhưng rồi một tiếng bíp vang lên. Nó như xé nát tâm can của họ, sự sống của bệnh nhân đã vụt mất trong tay họ chỉ trong tích tắc. Hụt hẫng bao trùm lấy không gian xung quanh, những giọt nước mắt của những ''anh hùng" rơi trên đôi má, chỉ mới đây thôi mà một người đã phải bỏ mạng. Họ bất lực nhìn trân trân vào một không gian vô định, những người hùng mạnh mẽ của chúng ta đã rất cố gắng và mạnh mẽ lắm rồi. Một cuộc gọi gửi về nhà người thân bệnh nhân, cuộc gọi ấy tưởng chừng như bình thường nhưng lại thật tàn nhẫn biết bao. Người nhà của các bệnh nhân họ chẳng thể hay biết được người thân của họ chống chọi như thế nào, cái chết của người nhà như một nỗi đau vô cùng vô tận. Họ chỉ còn cách ôm đầu khóc như một đứa trẻ, ngay cả lần cuối gặp mặt cũng không có.

"Khi mà mình phải chấm dứt một chuyện nào đó, nó như một cái gì đó hụt hẫng trong con người mình vậy." - một bác sĩ nghẹn ngào chia sẻ.

Thời gian như chậm lại, từng giây từng phút dài như cả một thế kỷ khi nỗi đau ngoáy vào tận trong cốt cách, trong tâm hồn của những kẻ ở lại. Chẳng ai nói với ai một lời nào, cứ thế mà lặng yên.

Không có sự đau đớn nào bằng việc chứng kiến bệnh nhân của mình ra đi trước mặt và không thể làm gì được ngoài đứng nhìn của các y bác sĩ. Ngày ngày làm việc không ngơi nghỉ, những giấc ngủ chập chờn chẳng yên, những bước chân vội vã vì họ sợ rằng dù chậm một giây thôi sẽ có một người nữa ra đi...

"Chúng ta làm việc đang rất quá tải nhưng không có nghĩa là chúng ta bỏ bê người bệnh."

Hai từ "trách nhiệm" đặt nặng lên vai các y bác sĩ. Phải, họ không bao giờ bỏ bê bệnh nhân của họ, khi bệnh nhân tử vong nghĩa tử là nghĩa tận. Sự kiên cường trong họ là bất tận. Nỗi đau tạm gác lại và tiếp tục chiến đấu. Những người anh hùng thầm lặng, họ không có thời gian để than thở trách móc. Bao nhiêu con tim đang sôi sục đầy nhiệt huyết, niềm tin, hy vọng và cả nỗi đau hóa thành nguồn sức mạnh.

"Ranh giới giữa sự sống và cái chết thật quá mong manh, khiến mọi người cần sống tử tế và mạnh mẽ hơn."

Khoảng cách lớn nhất giữa sống và chết chỉ còn là hai chữ "niềm tin". Không một ai dám chắc rằng ngày mai liệu ta có còn trên cõi đời này. Ngày lại qua ngày, từng cơn đau giằng xé lấy cơ thể, nỗi sợ hãi bủa vây ngay cả việc nhìn thấy ánh mặt trời cũng trở nên xa xỉ. Dòng lệ tuôn trào không khỏi xót xa, giờ đây chỉ đành ngậm ngùi mà mong đợi từ phía xa xăm nơi phương trời khác. Nơi đó chính là nhà. Xa nhưng lại gần biết mấy, còn gì ngoài tình yêu cốt tận xương tủy. Dẫu cho sinh mệnh mong manh như hạt cát vẫn mong gió mang những năm tháng bình yên sẽ trở lại và cuốn trôi đi những đau thương mất mát.

Sự sống của các bệnh nhân chỉ được tính theo từng ngày, từng giờ, từng phút. Chẳng một ai biết chắc rằng thần chết có thể lấy đi mạng sống của họ bất kì lúc nào. Khi đứng dưới góc nhìn của họ, ta thấy hơi thở sao cứ mong manh quá, sự sợ hãi luôn bao trùm lấy thân thể, liệu ta sẽ có ngày để trở về với gia đình mình? Gia đình vẫn đang chờ ở đấy. Thời gian quá đỗi tàn nhẫn.

"Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh, gian khổ, ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy." - nhà văn Nguyễn Khải

Đằng sau những sự hy sinh và cống hiến luôn hiện hữu những nụ cười và cả những giọt nước mắt chứa chan hạnh phúc, nồng đượm tình yêu thương. Mai này đây, khi nhìn lại những gì đã qua mới biết được thế nào là trân trọng.

 

"Người ở phương xa lòng ta như lửa đốt

Nhắm mắt lại chẳng mấy chốc rồi lại thôi

Chẳng một câu nói, chẳng một chút tin lành

Xa xăm nơi nào, linh hồn người quạnh hiu

 

Mạnh mẽ lên người ơi, nơi này vẫn đợi

Nhịp thở vẫn còn lòng ta vẫn còn mong

Mong những tháng ngày bình yên sẽ lại đến

Nắm tay nhau ta cùng bước qua ranh giới

 

Để những đau thương ở lại và mỉm cười

Mai này đây ta sẽ vượt qua thôi."

 

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 724: Chỉ tình yêu ở lại

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top