Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con tin bố sẽ an toàn trở về sau đại dịch

2021-08-12 01:10

Tác giả: Nguyễn Hải Đăng


blogradio.vn - Con luôn tin rằng Việt Nam ta sẽ lại làm nên một kì tích thời hiện đại, con tin rồi chúng ta sẽ quay lại cuộc sống thường ngày. Con tin bố sẽ an toàn trở về bên gia đình, bố sẽ tận tay mua tặng món quà tựu trường cuối cấp cho con, truyền cho con một ngọn lửa đam mê, cháy bỏng với nghề “thầy thuốc”.

***

Không còn như bao mùa khai trường khác, lá vàng vẫn phủ đầy mặt sân, lâu chút lại bị cuốn bay theo những cơn gió se lạnh mùa thu. Nhớ hằng năm vào độ này, bố con tôi vội vàng đèo nhau trên con xe cũ đến thăm quan từng nhà sách một trong địa phương. 

Dạo quanh trung tâm thành phố dưới cái nắng dịu dàng, mơn mởn của buổi chiều thu, dù là nam nhi nhưng bố tôi rất tỉ mỉ, cẩn trọng mọi mặt nhất là về kinh tế. Bố tham khảo chính sách giảm giá, ưu đãi từng nhà sách một để chọn mua cùng tôi bộ sách ưng ý nhất. Song, lại nghỉ việc ông ghé vào từng nhà sách tìm hiểu giá ưu đãi, một phần là để cho tôi có cơ hội chọn lựa bao bì, dán nhãn, đồ dùng học tập theo ý thích của con mình, làm sao cho con mình thoải mái, tự tin nhất với mỗi thứ thì con mới có thể học tập, hoạt động tốt. 

Tự nghĩ sao mình thật may mắn khi được sinh ra, nuôi dưỡng, dạy dỗ từ một bậc phụ huynh tâm lí, tài giỏi đến vậy. Cũng không phải là khoe khoang về bố nhưng muốn cho mọi người biết rằng việc tôi rất tự hào về bố, tự hào khi được làm con của bố.

Năm nay đã là năm tôi vào 12, là năm học cuối cấp với đầy khó khăn, vất vả. Đặt nặng trọng trách “đỗ Đại học” để gia đình, ông bà, cha mẹ hãnh diện, là một món quà ý nghĩa tặng những người thân yêu của tôi bởi họ đã trao cho tôi quá nhiều thứ - niềm tin, hạnh phúc, sự tự hào và cả cảm phục, cảm phục về một gia đình quá hoàn hảo trong mắt chính mình. 

Ước mơ mặt trên mình chiếc áo blouse trắng, ước mơ giải cứu sinh mệnh con người thoát khỏi tay thần chết, ước mơ được nối nghiệp bố và ông. Tự biết mình không giỏi tìm những con số để hoàn thành những phản ứng hóa học phức tạp kia, biết mình không thể nhớ hết đặc điểm, đặc tính của các sinh vật, chỉ biết rằng mình có một niềm đam mê rất lớn với công việc cứu người, hạnh phúc khi nhìn thấy người ta khỏe mạnh, vui sống và đặc biệt là duy trì truyền thống “thầy thuốc” của gia đình.

day-lui-covid

Những số liệu thống kê về số người tử vong, thương tật, nhiễm bệnh trong cơn đại dịch Covid 19 như ngọn lửa làm lòng tôi cháy rang, thấp thỏm như mồi lửa làm bừng lên niềm đam mê cứu người chảy bỏng trong tim. 

Không biết khi nào là vạch đích, không biết ngày mai khi mở mắt ra cầm chiếc điện thoại trên tay con số thống kê về người nhiễm bệnh Covid, tử vong do dịch bệnh sẽ thay đổi thế nào. Chỉ mong sao cho những con số đó dừng lại và giảm đi, mong sau các bác sĩ, y tá, các cán bộ tuyến đầu chống dịch cùng đoàn thể người dân Việt Nam có thể chiến thắng dịch bệnh trên đường đua tìm lại sự bình yên, tìm thấy một đích đến an toàn, hạnh phúc cho cuộc sống.

Mong chờ nhất là ngày gia đình tôi đoàn tụ, ngày mà bố trở về với bộ quần áo không phải là bộ đồ bảo hộ, với việc không cần phải đứng giữ khoảng cách mà nói chuyện với nhau. Chỉ mong sau được sà vào lòng bố, được thể hiện tình yêu dành cho bố bằng những cử chỉ, hành động gần gũi, mong sau được bố kịp trở về để cùng con sắm sửa sách vở, dụng cụ cho năm học mới, năm học cuối cùng cấp 3, một năm học quan trọng. 

Hy vọng lần cuối cùng bố trên con xe có phần xuống cấp mà dạo quanh một vòng thành phố, được bố mua tặng một bộ sách tựu trường, món quà bố gửi cả niềm tin, hy vọng cho con về tương lai, gửi trọn những gì tốt đẹp mình có vào cuối cấp quan trọng này, gửi một chiếc khuôn chìa khóa để con mài dũa, đúc kết ra thành phẩm mở cánh cửa tương lai, mở ra một trang giấy trắng để tự tô vẽ, hoàn thiện cho sau này.

bac_-_si_2

Sự xuất hiện Covid 19 là một đối thủ đáng gờm cho con người nhưng nếu ta kể lại Việt Nam từng quật cường, anh dũng, hào hùng, bất khuất trước nhiều sự đe dọa, xâm lăng, trước những cuộc chiến để đem về vinh quang cho dân tộc, để làm lá cờ Tổ quốc rạng ngời tung bay thì e rằng căn bệnh quái ác này cũng phải dè chừng. 

Dè chừng bởi ý chí, kiên cường; bởi sức mạnh, bởi một lòng đoàn kết của nhân dân qua bao thế hệ, bởi sự hy sinh thân mình bồi lên mảnh đất dân tộc, hy sinh máu mình để dệt lên lá cờ Tổ quốc Việt Nam trong lịch sử và nếu cần sẽ được tái hiện ở hiện tại. 

Việt Nam rồi sẽ vực dậy và vực dậy một cách mạnh mẽ hơn, dịch bệnh sẽ được kiểm soát khi mỗi người, mỗi nhà, mỗi địa phương cùng chung tay chống dịch, gia đình chúng ta rồi sẽ đoàn tụ, sẽ sum vầy, hạnh phúc. Bố cùng các đồng nghiệp chắc chắn sẽ chống lại được đại dịch Covid 19, sẽ đánh hết mình, hết sức trong trận chiến với đại dịch. 

Con tin ở bố, tin ở các cô chú, anh chị đang cộng tác chống dịch, con tin người Việt Nam luôn ngày đêm hỗ trợ, đoàn kết trong trận chiến sinh tử kia bằng lòng nhân từ, một giá trị nghĩa hiệp cao đẹp mang tên “tình người” để chiến thắng đại dịch. 

Con luôn tin rằng Việt Nam ta sẽ lại làm nên một kì tích thời hiện đại, con tin rồi chúng ta sẽ quay lại cuộc sống thường ngày. Con tin bố sẽ an toàn trở về bên gia đình, bố sẽ tận tay mua tặng món quà tựu trường cuối cấp cho con, truyền cho con một ngọn lửa đam mê, cháy bỏng với nghề “thầy thuốc”.

© Nguyễn Hải Đăng - blogradio.vn

Xem thêm: Sài Gòn thương – mong bình yên về sau bão tố | Radio Tâm Sự

Nguyễn Hải Đăng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top