Tết nay - Tết xưa
2022-02-01 01:30
Tác giả:
Nguyễn Hải Đăng
blogradio.vn - Tết không thay đổi, không “buồn” hơn xưa mà chính tôi và bạn đã thay đổi, chính niềm hạnh phúc về cái Tết trong ta đã thay đổi. Tết vẫn là Tết vẫn nồng ấm; vẫn là không khí, hương sắc kỳ vĩ của năm, vẫn là nét truyền thống, văn hóa cao đẹp nghìn đời của dân tộc. Và Tết nay hay Tết xưa vẫn là những gì tuyệt hảo nhất trong tiềm thức của riêng tôi.
***
Phải chăng Tết nay đã buồn hơn Tết xưa. Không còn cái nô nức, náo nhiệt vào những ngày cận Tết, không còn cái sôi nổi, rộn ràng vào ba mùng Tết, hình ảnh Tết xưa, cái Tết ì đùng, tưng bừng giờ chỉ còn là kí ức đẹp trong tôi.
Tết – một danh từ, một hoạt động hay hơn hết đó là giá trị truyền thống, văn hóa; đặc sản của dân tộc, quê hương, của con người Việt Nam ta. Tết là lúc ta dẹp hết những bộn bề, lo toan cuộc sống, tách mình ra khỏi vòng xoáy xã hội, là lúc ta nghỉ ngơi, tìm thấy được sự yên bình và hạnh phúc, quây quần bên gia đình, bạn bè. Có vị nào bằng hương vị Tết, có khoảng thời gian nào bằng thời gian Tết.
Không hiểu sao vui nhất là khi được ngồi trên chuyến xe cuối cùng về quê đón Tết, được ngắm sắc trời yêu kiều, quyến rũ; được nhìn mọi người, cô chú, anh chị tất bật, tay xách nách mang đèo nhau trên những chuyến xe vào phút cuối năm này.
Cũng là sắc đỏ của phong bao lì xì đỏ thắm, cũng là màu vàng rực rỡ của những cành mai, cũng là cái bận rộn, quần quật sắm sang nhà cửa đón Tết, cũng là đòn bánh tét, bánh chưng năm nào cùng bà gói, cũng là cái vị ngọt lịm của mứt Tết, cũng là mâm ngũ quả, là nhành hoa đang căng tràn sức sống dâng lên tổ tiên. Tết không thiếu thứ gì, không thay đổi gì cả, không có gì khác xưa nhưng đâu đó trong cái vẻ đẹp của Tết, tôi lại thấy “Tết nay buồn hơn hẳn”.
Tôi chợt nhận ra mình không còn quá hứng thú với Tết, không còn quá mong chờ đến ngày được ngồi ăn mứt, uống trà nghe câu chuyện các chú, các cụ; không còn đùa giỡn, rượt đuổi nhau quanh sân nhà giây phút giao mùa, hồn nhiên chạy nhảy, tung tăng đến mệt lã người; tôi không còn “nhiệt tình”, “hào sản” với Tết như lúc nhỏ nữa.
Thời gian là minh chứng cho sự thay đổi của vạn vật, là minh chứng cho sự thay đổi của tôi với Tết và của Tết với tôi. 23-24 Tết, tôi đã được gia đình phân công lau chùi, quét dọn bộ bàn ghế, kệ sách, kệ tủ, cứ như thế làm dần cho đến 30 Tết cũng kịp để đón năm mới, kịp để gia đinh thu dọn về quê cùng bà tận hưởng một mùa Tết.
Năm nay, bà đã già đi nhiều hơn trước, lúc nhỏ tôi cứ đếm từng ngày trông cho mau đến Tết nhưng giờ lớn lên nghĩ lại mong cho Xuân đừng về, cho Tết đừng ghé, cho thời gian chậm lại để gia đình tôi ở cạnh bà lâu hơn. Chợt nhận ra mình đã lớn thật rồi, đã biết suy nghĩ cho người khác, đã bớt đi hứng thú với bánh mứt, kẹo ngọt với ngày xuân.
Nhanh thật đấy, mới ngày nào đang reo hò, chúc Tết, đang sum vầy bên gia đinh, đang tận hưởng không khí quê hương trong làng gió Xuân thế mà giờ đã hết Tết. Tết đến thật nhanh và đi thật bất ngờ, Tết như một cơn gió xuân vậy, à không Tết chính là một cơn gió xuân – nó ấm áp, nhẹ nhàng mà lại kỳ vĩ vụt bay qua thanh xuân, qua kí ức của tôi, của từng con người Việt Nam.
Càng lớn cũng chính là lúc tôi càng thấy Tết “chán” đi, càng thấy mình đã trưởng thành, đã biết phụ giúp việc nhà, lo dọn mọi thứ để cùng gia đinh đón trọn một mùa Tết. Không còn vui vẻ, ngây ngô đùa giỡn quanh nồi bánh Tét, không còn mong chờ, hồi hợp mở từng phong bao lì xì hay không còn thích thú với những lần “chín nút”, “ba tây”...mà thấy đó là niềm vui khi được phụ giúp gia đình, được sum họp vào đêm 30, được ngồi chém gió, kể về một năm qua và chúc phúc nhau năm mới với sự đông đủ cả dòng họ vào mùng 1 Tết – như vậy là Tết đã vui, đã hạnh phúc lắm rồi.
Tết không thay đổi, không “buồn” hơn xưa mà chính tôi và bạn đã thay đổi, chính niềm hạnh phúc về cái Tết trong ta đã thay đổi. Tết vẫn là Tết vẫn nồng ấm; vẫn là không khí, hương sắc kỳ vĩ của năm, vẫn là nét truyền thống, văn hóa cao đẹp nghìn đời của dân tộc. Và Tết nay hay Tết xưa vẫn là những gì tuyệt hảo nhất trong tiềm thức của riêng tôi.
© Nguyễn Hải Đăng - blogradio.vn
Xem thêm: Cho tôi tấm vé tìm về Tết đoàn viên
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.