Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tết nay - Tết xưa

2022-02-01 01:30

Tác giả: Nguyễn Hải Đăng


blogradio.vn - Tết không thay đổi, không “buồn” hơn xưa mà chính tôi và bạn đã thay đổi, chính niềm hạnh phúc về cái Tết trong ta đã thay đổi. Tết vẫn là Tết vẫn nồng ấm; vẫn là không khí, hương sắc kỳ vĩ của năm, vẫn là nét truyền thống, văn hóa cao đẹp nghìn đời của dân tộc. Và Tết nay hay Tết xưa vẫn là những gì tuyệt hảo nhất trong tiềm thức của riêng tôi.

***

Phải chăng Tết nay đã buồn hơn Tết xưa. Không còn cái nô nức, náo nhiệt vào những ngày cận Tết, không còn cái sôi nổi, rộn ràng vào ba mùng Tết, hình ảnh Tết xưa, cái Tết ì đùng, tưng bừng giờ chỉ còn là kí ức đẹp trong tôi.

Tết – một danh từ, một hoạt động hay hơn hết đó là giá trị truyền thống, văn hóa; đặc sản của dân tộc, quê hương, của con người Việt Nam ta. Tết là lúc ta dẹp hết những bộn bề, lo toan cuộc sống, tách mình ra khỏi vòng xoáy xã hội, là lúc ta nghỉ ngơi, tìm thấy được sự yên bình và hạnh phúc, quây quần bên gia đình, bạn bè. Có vị nào bằng hương vị Tết, có khoảng thời gian nào bằng thời gian Tết. 

Không hiểu sao vui nhất là khi được ngồi trên chuyến xe cuối cùng về quê đón Tết, được ngắm sắc trời yêu kiều, quyến rũ; được nhìn mọi người, cô chú, anh chị tất bật, tay xách nách mang đèo nhau trên những chuyến xe vào phút cuối năm này. 

Cũng là sắc đỏ của phong bao lì xì đỏ thắm, cũng là màu vàng rực rỡ của những cành mai, cũng là cái bận rộn, quần quật sắm sang nhà cửa đón Tết, cũng là đòn bánh tét, bánh chưng năm nào cùng bà gói, cũng là cái vị ngọt lịm của mứt Tết, cũng là mâm ngũ quả, là nhành hoa đang căng tràn sức sống dâng lên tổ tiên. Tết không thiếu thứ gì, không thay đổi gì cả, không có gì khác xưa nhưng đâu đó trong cái vẻ đẹp của Tết, tôi lại thấy “Tết nay buồn hơn hẳn”.

tet_-_9

Tôi chợt nhận ra mình không còn quá hứng thú với Tết, không còn quá mong chờ đến ngày được ngồi ăn mứt, uống trà nghe câu chuyện các chú, các cụ; không còn đùa giỡn, rượt đuổi nhau quanh sân nhà giây phút giao mùa, hồn nhiên chạy nhảy, tung tăng đến mệt lã người; tôi không còn “nhiệt tình”, “hào sản” với Tết như lúc nhỏ nữa. 

Thời gian là minh chứng cho sự thay đổi của vạn vật, là minh chứng cho sự thay đổi của tôi với Tết và của Tết với tôi. 23-24 Tết, tôi đã được gia đình phân công lau chùi, quét dọn bộ bàn ghế, kệ sách, kệ tủ, cứ như thế làm dần cho đến 30 Tết cũng kịp để đón năm mới, kịp để gia đinh thu dọn về quê cùng bà tận hưởng một mùa Tết. 

Năm nay, bà đã già đi nhiều hơn trước, lúc nhỏ tôi cứ đếm từng ngày trông cho mau đến Tết nhưng giờ lớn lên nghĩ lại mong cho Xuân đừng về, cho Tết đừng ghé, cho thời gian chậm lại để gia đình tôi ở cạnh bà lâu hơn. Chợt nhận ra mình đã lớn thật rồi, đã biết suy nghĩ cho người khác, đã bớt đi hứng thú với bánh mứt, kẹo ngọt với ngày xuân.

Nhanh thật đấy, mới ngày nào đang reo hò, chúc Tết, đang sum vầy bên gia đinh, đang tận hưởng không khí quê hương trong làng gió Xuân thế mà giờ đã hết Tết. Tết đến thật nhanh và đi thật bất ngờ, Tết như một cơn gió xuân vậy, à không Tết chính là một cơn gió xuân – nó ấm áp, nhẹ nhàng mà lại kỳ vĩ vụt bay qua thanh xuân, qua kí ức của tôi, của từng con người Việt Nam.

tet_-_vui

Càng lớn cũng chính là lúc tôi càng thấy Tết “chán” đi, càng thấy mình đã trưởng thành, đã biết phụ giúp việc nhà, lo dọn mọi thứ để cùng gia đinh đón trọn một mùa Tết. Không còn vui vẻ, ngây ngô đùa giỡn quanh nồi bánh Tét, không còn mong chờ, hồi hợp mở từng phong bao lì xì hay không còn thích thú với những lần “chín nút”, “ba tây”...mà thấy đó là niềm vui khi được phụ giúp gia đình, được sum họp vào đêm 30, được ngồi chém gió, kể về một năm qua và chúc phúc nhau năm mới với sự đông đủ cả dòng họ vào mùng 1 Tết – như vậy là Tết đã vui, đã hạnh phúc lắm rồi.

Tết không thay đổi, không “buồn” hơn xưa mà chính tôi và bạn đã thay đổi, chính niềm hạnh phúc về cái Tết trong ta đã thay đổi. Tết vẫn là Tết vẫn nồng ấm; vẫn là không khí, hương sắc kỳ vĩ của năm, vẫn là nét truyền thống, văn hóa cao đẹp nghìn đời của dân tộc. Và Tết nay hay Tết xưa vẫn là những gì tuyệt hảo nhất trong tiềm thức của riêng tôi.

© Nguyễn Hải Đăng - blogradio.vn

Xem thêm: Cho tôi tấm vé tìm về Tết đoàn viên

Nguyễn Hải Đăng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top