Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúc mừng sinh nhật, bố của con!

2021-08-05 01:05

Tác giả: Hoa Tuyền Nhi


blogradio.vn - “Bố à, con có còn thể được cảm nhận hơi ấm đó từ tay bố một lần nào nữa không?”

***

Nay là ngày sinh nhật của người tôi yêu nhất, đó là bố. Tuy là sinh nhật của ông ấy, nhưng lại là ngày tôi đi làm thêm. Tôi tệ quá phải không? Có thể nói rằng… tôi đã cười rất nhiều vì hôm nay chính là ngày đặc biệt. Tôi nhớ hồi ông ấy còn ở thế giới này lắm.

Trong kí ức của tôi, bố đã dắt tay tôi đi chơi khắp làng. Không chỗ nào là ông không biết cả. Thậm chí, cái hơi ấm từ tay của bố tôi vẫn còn cảm nhận được. Tay của ông ấy hồi đó to lắm, nó gấp hai lần tay của tôi lận. Mỗi lần được bố nắm lấy tay, tôi có thể thấy chúng rất thô sơ và cứng ráp. Thế mà chẳng hiểu sao, tôi thích nắm lấy bàn tay đó lắm. Lúc được bố xoa đầu, lúc được bố vuốt má, lúc được bố bế lên cao thật là cao và cả lúc bố lấy tay sờ lên trán khi sốt,… Tất cả khoảnh khắc đó tôi đều rất thích, thích vô kể. Có vẻ như tôi cũng là người tham lam, chỉ muốn độc chiếm sự ấm áp đó từ bố mình. Tôi có nhớ bàn tay đó không ư? Nhớ chứ, tôi nhớ tới mức khoé mắt đã bắt đầu đỏ lên rồi.

“Bố à, con có còn thể được cảm nhận hơi ấm đó từ tay bố một lần nào nữa không?”

Hôm thứ năm đi cấy, tôi đạp xe xuống dưới cánh đồng mà đã lâu không đến. Nhìn cảnh vật xung quanh cùng với những con diều ở tứ phía, kí ức hoài niệm về bố lại tuôn trào trong tôi. Xế chiều, trời cũng đã tắt nắng, âm thanh của cánh diều sáo trên trời khiến tôi muốn được trở lại như ngày xưa cực kỳ. Bố dẫn tôi đi xuống đây để thả diều. Những ngày có gió, bố không can dự mà để tôi thả rồi thong dong nghe nhạc trên đài mà bố mang theo. Ngày không có gió, bố sẽ thay tôi chạy tới muốn tắt cả thở nhưng vẫn cố cho con diều bay lên. Mặc cho thấy khổ như nào, bố cũng sẽ vì tiếng cười của tôi mà chạy tiếp. Nhớ lại điều đó, tôi cấy xong ngồi trên bờ nghỉ tự dưng lại bật cười. Kiểu gì cũng thấy bố hồi đó có chút ngốc, không có gió sao cho diều bay được chứ?

“Bố à, bố ở đó có nhớ tới điều này không? Con á, thì nhớ lắm…”

Có một lần tôi sốt cao, bố tôi đã cả đêm không ngủ chỉ vì chăm sóc tôi. Hết thay khăn vào nước đắp lên trán tôi cho mát, lại đến ngồi không yên mà kêu mẹ tôi đi xoa bóp chân tay cho tôi, nửa đêm còn vì sợ tôi ngất trong lúc ngủ mà đánh thức tôi dậy. Kết quả, cả tối hôm đó tôi bị đánh thức nên không ngủ được. Biết lỗi, ông chả ngủ gì cả, chỉ nằm ôm tôi vỗ về cho tôi ngủ. He he một người vụng về nhưng lại theo cách dễ thương đúng không? Tôi không biết mọi người thấy sao nhưng tôi thấy bố chính là người dễ thương nhất quả đất này.

“Bố à, con có thể được bố chăm sóc lần nữa không?”

Hồi đó mỗi khi tôi buồn, bố không có an ủi theo cách bình thường đâu, ngược lại bố còn dạy tôi bước đi tiếp. Bố dạy tôi trong mọi hoàn cảnh không được phép chủ quan, có bệnh tật là phải nói, ai làm gì cũng không được cam chịu, thấy đúng thì thôi nhưng thấy sai là phải sửa, lễ phép với người lớn hơn, nhường những đứa bé nào nhỏ tuổi hơn mình. Hì hì không muốn nói đâu nhưng hồi bé tôi quậy cực kì. Quậy tới mức mẹ tôi la rầy rất nhiều. Bố tôi không có la rầy, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở và cho tôi khắc phục những lỗi đó. Tiếc là hồi bé còn là trẻ con, những điều ông ấy nói xong trong phút chốc như gió thổi qua tai vậy. Tôi vẫn chứng nào tật nấy.

Uầy thế mà ông ấy không có giận, thậm chí còn cười nữa cơ. Tôi thấy bố cười tôi cũng liền cười theo. Mỗi lần như vậy, ông ấy lại nói đúng một câu: “Cười cái con khỉ mà cười.” Nhưng sau đó tôi còn cười lớn hơn. Câu đó của bố tôi lại là một trong những câu cửa miệng của bản thân. Nói thật, có đúng một lần duy nhất trong đời, tôi bị bố lấy roi ra đánh. Đó là vì hôm đó tôi đi xe đạp ra ngoài đường cái trong làng nhưng không xin phép, thế là khi về bị đánh cho ê ẩm. Đúng lúc anh về anh xin cho. Sau lần đấy tôi chừa, đi đâu cũng xin phép. Ha ha kỉ niệm nó mãi không bao giờ tôi quên được.

“Bố à, bố có nhớ không? Hồi đó đau tới mức con khóc tới tận tối chưa thôi. Sau đó bố lại ôm con vào lòng rồi an ủi. Cuối cùng con dựa vào đó mà ngủ luôn. Hoài niệm thật đấy bố nhỉ?”

Từng ngày, từng tháng, từng năm, tôi lớn lên trong sự chăm sóc tận tình của bố. Từ nhỏ tới lớn, vì bận việc nên mẹ tôi đi xa để làm việc kiếm tiền rất nhiều. Nhiều tới nỗi trong kí ức của tôi, chỉ có món ăn của bố là đậm đà nhất. Hương vị đó, tôi nhớ lắm. Mộc mạc, giản dị nhưng rất chân thành. Mỗi lần bố nấu, căn nhà sẽ tràn đầy mùi hương thơm phức, lúc đó bụng tôi cồn cào dữ lắm. Bố mà dọn mâm ra, tôi sẽ ngấu nghiến ăn tận ba bát cơm lận. Cái hương vị đó, đã lâu lắm rồi tôi không nếm thử. Nó ra sao, tôi cũng chả thể nhớ nổi nữa. Chỉ biết rằng, nó rất ngon, ngon tới mức bây giờ tôi được ăn lại là bật khóc ngay tức khắc. Tôi… thật sự muốn nếm thử nó một lần nữa. Dù chỉ một lần nữa thôi, tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

“Bố nấu ngon lắm. Cảm ơn vì bố đã nấu cho con ăn mỗi ngày hồi đó nhé. Con muốn ăn lại lần nữa lắm, có được không bố?”

He he nhiều kỉ niệm quá tôi không thể kể được, nhưng suốt mười năm trong cuộc đời tôi, bố chính là người không thể thiếu. Vậy mà vào ngày hôm đó, tại sao bố tôi lại đi? Lúc đó, ngồi trước bố, tôi chỉ biết thẫn thờ, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người mình yêu nhất đang nằm trên giường một cách bất động. Dáng người nằm ngửa, hai tay để trước bụng, đôi mắt nhăn nheo nhắm nghiền, đôi môi tím tái, hai má không ửng hổng nữa mà thay vào đó mặt bố trắng bệch. Gì chứ lúc đó tôi còn tưởng bố với mọi người đùa cho vui, nhưng hoá ra lại không phải. Giây phút đó, tôi biết, bố đã đi, bố tôi đã bỏ tôi lại mà đi mất rồi. Ông ấy không cười hiền dịu nữa, không có hơi ấm từ bàn tay đấy để xoa đầu tôi nữa, sẽ không thể nấu cho tôi ăn mỗi ngày cũng như dạy tôi những bài toán khó nữa. Tết cũng sẽ không lì xì cho tôi, ngày nghỉ cũng không ở nhà nữa, chỉ có tôi một mình. Tôi không thể nghe giọng ông ấy thêm một lần nào nữa. Không có sự chăm sóc tận tình mà ngốc nghếch, không có sự nghiêm khắc nhưng ân cần khi dạy tôi và cũng sẽ chả thả diều trên cánh đồng đó cùng tôi nữa rồi. Tôi còn chưa có điện thoại, chưa thể gọi cho bố một lần nào mặc dù nhớ số ông ấy. Vì sao ư? Vì đơn giản, bố tôi đã đi thật rồi…

“Đã sáu năm rồi, ở bên đó bố ổn chứ?”

Tôi với ông ấy có rất nhiều hứa hẹn, rất nhiều điều chưa thể cùng làm với nhau. Mọi lời từng hứa đó, đã đi sâu vào quá khứ một đi không trở lại. Nó đã bị chôn vùi và chỉ có thể nhớ đến. Có muốn không ư? Muốn chứ, tôi rất muốn bố mình quay trở lại…

Bố à, sinh nhật bố năm nay con không thể thắp hương chúc bố rồi. Con xin lỗi, con đã cười cả ngày, nhưng vào giây phút con nhớ về bố con lại khóc mất rồi. Cơ mà bố đừng buồn nhé, mọi chuyện ổn mà. Ngày mai là một ngày mới, con có thể cười lần nữa rồi. Xin lỗi bố, vì con chưa thể ở bên bố nhiều; xin lỗi bố, vì con đã trượt cấp ba; xin lỗi bố, vì con không thể vui vẻ mỗi ngày; xin lỗi bố, vì hôm nay là sinh nhật bố mà con lại đi làm và chúc muộn thế này; và cuối cùng, con xin lỗi vì chưa thể nói ra câu: “Con yêu bố.” sớm hơn. Người ta nói con gái chính là người tình kiếp trước của bố, vậy thì chắc kiếp sau hai ta lại là bố con của nhau nhỉ? Con cảm ơn vì sự yêu thương chân thành của bố, cảm ơn vì sự chăm sóc tận tình của bố và con cảm ơn bố vì bố đã sinh ra con trên đời này, cho con một cuộc sống hoàn chỉnh, cho con được làm con gái của bố. Hiện tại bây giờ, con có hàng ngàn lời cảm ơn và xin lỗi tới bố nhưng thật sự, có nói bao nhiêu con cũng thấy không đủ. Vì những gì bố đã làm cho con, còn phải gấp tỉ lần mấy câu đó.

Ngày hôm nay, ngày sinh nhật của bố, con mong bố ở đó sống thật tốt và luôn nhận được hạnh phúc nhé. Nếu có thể, con muốn được làm con gái của bố một lần nữa. Được làm con gái của bố, đó là điều may mắn nhất của con. Xin lỗi và cảm ơn bố một lần nữa. Con yêu bố, yêu rất nhiều. Sinh nhật vui vẻ nhé, bố của con…

Ngày 2/7/2021 – 23h55′

© Hoa Tuyền Nhi - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Người thương mình sẽ luôn dõi theo mình, dù họ không còn bên mình nữa

Hoa Tuyền Nhi

Một cô gái thích viết lách, dùng sự bình yên như bầu trời, tĩnh lặng như dòng nước để khiến cuộc đời không bị sóng gió xô đẩy...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.

Viết cho tháng tư

Viết cho tháng tư

Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.

Sóng và cát

Sóng và cát

Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.

Em sắp là người già

Em sắp là người già

Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.

Duyên phận

Duyên phận

Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.

back to top