Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ở đâu đó luôn có người cần đến ta

2015-04-25 02:53

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Trong cuộc sống muôn màu này ở đâu đó vẫn có ai đó cần đến ta, vậy dù ta có độc thân nhưng không hề cô đơn và hãy sống vui vẻ trên con đường mình đã chọn. Sau ánh bình minh là cả một ngày mới đang chờ đón ta.

***

Tôi dốc phần còn lại của chai nước vào miệng mắt hướng về phía mặt trời mọc đây là lần thứ 172 tôi đón bình minh ở Quy Nhơn sau gần 3 năm đại học.

Tôi ưu ái giấc ngủ hơn mọi hoạt động nếu không muốn nói là tôi có tật ngủ nướng, thường thì phải đến 8h tôi mới ra khỏi giường nếu không có tiết học hay bài tập, và mọi chuyện sẽ không thay đổi nếu không có chuyện đó xảy ra.

Hôm đó là một buổi sáng sau tiếng chuông vang lên, tôi đứng dậy vươn vai thu sách vở và ra khỏi thư viện, mệt mỏi với bài tiểu luận cô giao tuần trước tôi mới chỉ làm được một nửa, nhìn đống sách vở trên tay tôi ngán ngẩm thở dài. Nếu có Duy ở đây chắc tôi lại bị cốc đầu kèm theo câu mắng yêu “ thở dài mau già đấy nhóc ạ”. Bỗng điện thoại rung, có tin nhắn mới tôi cười thầm mới nhắc tào tháo đã xuất hiện nhưng nụ cười tôi tắt ngấm sau khi đọc tin nhắn “ mình chia tay đi, Duy mệt mỏi lắm rồi!”. Ban đầu tôi chỉ nghĩ đó là trò đùa của Duy thôi nên không trả lời vì trò đùa này có phần hơi quá, thế nhưng đến hết ngày hôm đó Duy cũng không nhắn tin lại tôi sợ có chuyện chẳng lành cầm điện thoại gọi cho Duy, những tiếng chuông ngân dài. Duy không bắt máy.

Tôi bắt đầu hoảng và gọi cho vài người bạn, mọi người nói Duy không có chuyện gì cả. Vậy là sao? Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, chẳng lẽ nào là sự thật ư? Tôi tắt nguồn điện thoại hai ngày sau đó, đến ngày thứ ba tôi mở máy với hi vọng có tin nhắn xin lỗi của Duy nhưng điều mà tôi mong đợi không xảy ra chẳng có tin nhắn nào của Duy cả. Nỗi thất vọng bủa vây, phải tìm cho ra nhẽ tôi quyết định gọi tiếp và lần này Duy bắt máy. Tôi tuôn hàng loạt câu hỏi mà ba ngày nay giữ trong lòng “ tại sao Duy không bắt máy?”, “ chỉ là trò đùa thôi phải không?”, “ sao Duy im lặng thế, Hằng sợ sự im lặng mà”. Nước mắt tôi trào ra.

đâu đó có người đợi tôi

“Duy xin lỗi” câu nói tôi nghe được duy nhất lúc này. Tim tôi nhói lên từng hồi, thứ nước mặn đắng ướt đẫm khuôn mặt tôi trong tiếng nấc giọng tôi nghẹn lại “ Hằng đã làm gì sai?”

“ Duy mệt mỏi với việc yêu xa như thế này lắm rồi! Hằng hãy sống thật tốt nhé!”. Tai tôi ù đi, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất tôi vỡ òa trước sự thật này, cứ thế tôi gục xuống. Mọi chuyện như một cơn gió vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ tôi và Duy có ngày hôm nay và tôi phải xa Duy - mối tình đầu của tôi, không gì có thể diễn đạt được cảm giác của tôi lúc này: thất vọng, hụt hẫng, tiếc nuối và đau…tôi đau lắm.

Buổi chiều hôm đó tôi nghỉ học, hai mắt sưng lên vì khóc cầm điện thoại xóa số Duy . Từ giờ tôi sẽ học cách quên nếu Duy không cần tôi nữa, mặc dù vẫn chưa muốn tin đây là sự thật. Mới hôm qua còn vui vẻ chuyện trò mà hôm nay đã chẳng còn là gì của nhau. Nghĩ đến đây nước mắt tôi lã chã rơi…

Những ngày sau đó tôi thường đạp xe lanh quanh khi kết thúc buổi dạy kèm. Thành phố biển Quy Nhơn về đêm yên bình và nhộn nhịp là thế nhưng tôi nào đâu cảm nhận được, kỉ niệm về Duy lại ùa về trong tâm trí tôi. Khi cùng đạp xe đi thư viện, những lá thư viết vội trong hộp bàn hay đơn giản ngồi tựa vào vai nhau cùng nghe một bản nhạc nào đó mà hai đứa thích…tôi như lạc lối quay về quá khứ của ba năm trước tất cả như mới gần đây thôi. Chợt tôi ớn lạnh khi cơn gió thổi qua như kéo tôi về với thực tại phũ phàng này, đưa tay vuốt nhẹ mớ tóc rối vì gió biển. Đêm nay dường như bờ biển chỉ có mình tôi…

Tôi lao vào học và chỉ có cách này đầu óc mới không có khoảng trống nào để suy nghĩ đến Duy. Từ đó mỗi buổi sáng thức dậy sớm hơn và đi dạo dọc bờ biển và nghĩ lại mọi thứ, đến lúc này tôi mới dám đối diện với sự thật, khoảng thời gian chúng tôi ở gần nhau thật ngắn ngủi ai cũng lo bước trên con đường mình đã chọn để rồi khi nhìn lại khoảng cách đã quá xa. Có lẽ đây là giải thoát cho cả hai từ giờ chỉ còn lại mình tôi thôi khi ngoảnh lại không còn ai đứng chờ nữa, nhưng đâu phải một mình là cuộc sống vô nghĩa.

Ngoài kia mặt trời đã lên. Tôi chép miệng đi về trong lòng hân hoan một điều gì đó vô hình. Những ngày tiếp theo cũng vậy tôi đã hình thành cho mình một thói quen. Bật bài “Bay lên nhé nụ cười” và đi trên con đường quen thuộc. Từ nay dù độc thân nhưng tôi sẽ luôn mỉm cười và sống thật tốt, học cách chấp nhận và đứng lên sau mỗi khó khăn và vấp ngã. Đôi khi trở ngại sẽ giúp ta vững vàng hơn trong cuộc sống.

Cách đây không lâu tôi vẫn chạy thể dục như mọi khi thì nhận được điện thoại của chị Vân khoa lí luận chính trị “ Hằng này! Sắp tới CLB chị có buổi sinh hoạt từ thiện trên trại trẻ mồ côi em muốn tham gia không?

“Vâng! Em nhất định sẽ tham gia”. Tôi cúp máy nhìn ra phía biển, trời đã sáng rõ những tia nắng đầu tiên của ngày chiếu xuống mặt biển thật ấm áp nghĩ về những em bé mình sẽ gặp sắp tới trong tôi hồi hộp lạ kì. Nghĩ ra điều đặc biệt tôi chạy về bắt tay làm những chiếc dây cột tóc bằng vải nhiều màu hi vọng các em sẽ thích…

“Bay lên nhé nụ cười nồng ấm ngọt ngào rạng rỡ ước mơ ngày mai muôn vì sao lấp lánh soi con đường và những con đường quanh ta mang ta đi thật xa và bay lên nhé hi vọng biếc xanh chắp cánh vui buồn dù là hạnh phúc mong manh. Ta sẽ mang về một thời hồn nhiên thuở nào. Ôm ấp hi vọng về một tương lai sáng tươi…”

Khi ta gặp một trở ngại làm cuộc sống của ta đảo lộn và ngừng trôi, tưởng chừng sẽ không vượt qua được nhưng nếu có hi vọng và quyết tâm thì ta sẽ biến trở ngại đó thành động lực để tiếp tục. Hãy mỉm cười với những khó khăn đừng chùn bước khi ta một mình. Trong cuộc sống muôn màu này ở đâu đó vẫn có ai đó cần đến ta vậy dù ta có độc thân nhưng không hề cô đơn và hãy sống vui vẻ trên con đường mình đã chọn. Sau ánh bình minh là cả một ngày mới đang chờ đón ta.

© Xa Thị Thu Hằng – blogradio.vn


Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

back to top