Nơi chào đón mỗi khi ta trở về
2020-07-05 01:25
Tác giả:
hồng ngọc vũ thị
blogradio.vn - Trong góc phố xa kia thoang thoảng mùi hoa sữa – một mùi hương đặc trưng đã trở thành dấu hiệu khi thu về. Cảnh vật nơi đây quá đỗi quen thuộc, gợi lên trong tôi bao nỗi xuyến xao.
***
Rời xa đất nước Nga xinh đẹp nổi tiếng với sắc vàng chói lọi, những đỉnh núi cao chót vót, những công trình kiến trúc đồ sộ; trở về với miền quê hương mến yêu – Vĩnh Phúc, tôi sung sướng đến lạ thường! Dường như bốn năm du học vừa qua, tôi chỉ chờ mong phút giây này. Xứ bạch dương quả thực rất đẹp! Nhưng, vẻ đẹp đó cũng chẳng thể nào khỏa lấp nổi nỗi cô đơn, nỗi nhớ gia đình da diết đến quặn lòng trong trái tim những người tha hương.
.jpg)
Chuyến bay của tôi kéo dài hơn chín tiếng. Đó là cả một hành trình dài với những thứ khiến người ta phải mệt mỏi: tiếng khóc dai dẳng từ những đứa trẻ quậy phá, mùi nước hoa nồng nặc đến ghê người kèm theo đó là những kẻ đi đứng vô duyên, loạng choạng. Đúng là ám ảnh thực sự! Mặc cho họ có ồn ào và phiền phức đến đâu, tôi vẫn cứ bình thản, lắng nghe bản nhạc du dương, êm đềm “Cho tôi một vé về tuổi thơ”. Quả thực, bài hát này rất hiệu quả trong việc trấn tĩnh tâm hồn tôi.
Trở về quê hương là trở về tuổi thơ, trở về đất mẹ, trở về những năm tháng êm đềm, sung túc, được thỏa sức vẫy vũng trong tự do. Tôi nhớ lắm ngày đầu tiên được mẹ dắt tới trường, được bà đưa đi chơi ở công viên Quảng Trường của tỉnh. Hồi đó vui sướng biết bao! Giờ đây, khi đã trưởng thành, phải lăn lộn với cuộc sống, lo liệu đủ thứ từ cái ăn đến cái mặc, đâu còn dựa dẫm vào cha, vào mẹ được nữa, tâm hồn thảnh thơi xưa kia cũng bị mai một dần và thay vào đó là những nỗi lo toan, phiền muộn. Tôi vẫn thường ước một ngày nào đó, nếu có thể, hãy cho tôi một vé về tuổi thơ.
Chín giờ ba mươi lăm phút - đó là lúc tôi đặt chân trở về với mảnh đất quê hương thân thương. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi, những đám mây với hình thù kì lạ cứ lững lờ trôi mặc cho làn gió kia có đưa đẩy chúng đi đến đâu. Ánh nắng mai dịu chan hòa, len lỏi trong từng kẽ lá. Những giọt sương long lanh còn đọng lại trong tiết trời hanh hanh như giọt ngọc lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Trong góc phố xa kia thoang thoảng mùi hoa sữa – một mùi hương đặc trưng đã trở thành dấu hiệu khi thu về. Cảnh vật nơi đây quá đỗi quen thuộc, gợi lên trong tôi bao nỗi xuyến xao.
.jpg)
Nhưng cũng cùng lúc, Vĩnh Phúc giờ đây khác xưa nhiều, có lẽ bởi sự phát triển vượt bậc trong những năm qua cùng với muôn vàn nhân tài hiếm gặp. Những tòa nhà cao độ sộ chưa từng thấy, nay đã được xây dựng khắp nơi, rồi những khu mua sắm, khu vui chơi cũng tấp nập không kém. Đối với tôi, dù nơi đây có thay đổi ra sao thì trong trái tim này vẫn còn vẹn nguyên tình cảm đặc biệt không bao giờ phai với nơi chôn nhau cắt rốn của mình.
Bước đi trên con đường nhuốm sắc vàng mật ong với muôn vàn những chiếc lá lìa cành, những tia nắng ấm áp từ tiết trời thu, dường như càng đi, tôi càng lạc sâu vào miền du miên – nơi đó có đầy bông hoa tulip với những màu sắc rực rỡ, hoa hướng dương với hương thơm quyến rũ lòng người và phía cuối con đường, mẹ tôi đang dang rộng vòng tay ôm lấy đứa con gái xa cách bốn năm trời. Viễn cảnh hạnh phúc mờ ảo khiến tôi chẳng muốn rời xa nó tí nào. Người tôi cứ quay cuồng mãi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Gần đến nơi, tôi mới hoàn hồn trở lại.
Về tới nhà, niềm hạnh phúc khôn tả bỗng rạo rực lên khi tôi gặp lại mẹ. Không biết mẹ đứng trước sân đợi tôi từ lúc nào. Gương mặt hiền từ, phúc hậu xưa nay vẫn thế, đã xuất hiện nếp nhăn trên gò má, mái tóc đã điểm bạc, đôi mắt thâm quầng do thức khuya soạn giáo án chuẩn bị cho tiết học mới, nhưng cũng có thể là trằn trọc đợi ngày con trở về. Tôi vội vàng tặng mẹ đóa hoa hướng dương đã chọn mua từ lâu, ôm chầm lấy mẹ, hai mẹ con bây giờ mới có dịp hội ngộ. Những giọt nước mắt đã rơi, bản thân tôi không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình. Bốn năm du học, tôi luôn cố gắng kìm nén tâm trạng, tập trung học hành, bây giờ mới có cơ hội trút ra hết nỗi lòng. Được gặp lại mẹ, điều ước bao lâu nay của tôi đã trở thành hiện thực. Còn gì sung sướng hơn thế nữa!
.jpg)
Cả một hành trình dài chúng ta “đi” thì cuối cùng tất yếu cũng là để “trở về”. Dù ta đang ở đâu hay đang làm gì thì cũng đừng bao giờ quên hai chữ “quê hương”. Bởi đó là nơi cất giữ tuổi thơ của ta, là nơi ta sinh ra đời. Quê hương luôn dang rộng bàn tay chào đón mỗi khi ta trở về. Hãy luôn khắc sâu trong tâm trí mình những câu thơ thấm đượm tình người của Đỗ Trung Quân:
“Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người .”
© hồng ngọc vũ thị - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Giá như nơi đâu cũng thảnh thơi như quê nhà | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







