Những rung động suốt đời
2022-05-17 01:15
Tác giả:
blogradio.vn - Cô y tá phụ việc đưa tôi xem que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chói mà tim tôi sung sướng nghẹn ngào, những tiếng nấc rung động nhất cứ theo nhịp tim tôi cuộn lên như những con sóng của biển khơi.
***
Là khi tôi đọc bài thơ ấy, bài thơ chỉ có bốn dòng nhưng được xem là bản Tuyên ngôn độc lập đầu tiên của đất nước mà tôi tin chắc chắn tất cả mọi người đều thuộc lòng, một sự khẳng định về chủ quyền dân tộc và niềm tự hào hãnh diện của người dân nước ta.
“Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khang thủ bại hư”
Một sự quyết tâm đồng lòng tiêu diệt kẻ thù nếu chúng dám xâm chiếm đến hòa bình và cuộc sống của người dân nước ta.
Đó là tất cả những gì bài thơ muốn gởi đến người đọc, là nội dung trong môn văn học mà tôi đã học từ những năm cấp ba. Bài thơ làm tim tôi rung động và cháy bỏng.
“Ta thường tới bữa quên ăn, nữa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Ta chỉ hận không moi gan, xẻ thịt, phanh thây băm xác quân thù…”
Hịch tướng sĩ, một bản anh hùng ca về khí phách và lòng yêu nước nồng nàn của dân tộc, đã làm tôi rung động mãnh liệt. Tinh thần của một Việt Nam quật cường là thế, hiên ngang là thế, từ những ngày xa xưa chống giặc ngoại xâm.
Nguyễn Trãi, nhà thơ lớn của dân tộc mà Bình ngô đại cáo của ông là những âm sắc có chất thép mà tôi cảm giác có thể nghiến nát được quân thù, là những bài học về lòng trung nghĩa, về việc lấy dân làm gốc, rằng nhân dân chính là nền tảng quyết định và vững chắc nhất cho mọi thắng lợi của nước nhà.
Tôi thuộc bài thơ thưa mọi người, vì bài thơ quá hay và để lại trong tôi một niềm rung cảm suốt đời.
“Từng nghe
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”
Tôi chỉ viết câu đầu tiên vì bài thơ khá dài, mong mọi người tự đọc thầm tiếp. Đây là những rung động trong tim tôi bao năm qua nên tôi khao khát muốn được viết ra, không phải là một bài văn dạng nghị luận bình luận và phân tích nha mọi người.
Những cảm xúc đã dâng lên thì niềm rung động cũng dâng lên, những rung động suốt đời trong tôi.
Đó là văn học, còn đây là lịch sử thưa mọi người, những gì làm tuôn chảy vô vàn những rung động trong tôi, qua sách vở, qua những lời giảng thiết tha của thầy cô.
Hiệp định Paris được ký kết, cuộc tổng tấn công và đại thắng mùa xuân lừng lẫy năm châu chấn động địa cầu đã giải phóng hoàn toàn đất nước ta sau mấy chục năm bị Pháp rồi Mỹ đô hộ và xâm lăng.
Tôi tin tất cả những ai là người Việt Nam đều rung động sâu sắc nhất chứ không riêng mỗi tôi.
Còn đây là những rung động về cuộc sống trong tôi.
Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, cứ sau khi cả nhà tôi đã ăn trưa xong thì có một cụ bà hay vào ngồi trước sân nhà tôi và mẹ tôi lại bê ra cho cụ một tô cơm to. Cụ ngồi ăn ngon lành, xong lại đứng lên đi.
Trưa nào cũng vậy.
Tôi ngạc nhiên thì mẹ tôi giải thích, đó là một cụ bà vẫn lang thang xin ăn mấy năm nay, mẹ tôi quá xót xa vì cụ bà đã lớn tuổi lắm rồi, mẹ tôi rất muốn giúp cụ bà một điều gì đó mà vì kinh tế gia đình tôi những năm tháng ấy quá khó khăn, nên chỉ có thể mời cụ bà được một bữa trưa.
Nhưng chỉ được một thời gian, rồi bỗng dưng cụ bà không đến nữa. Mẹ tôi cứ ngóng ở sân đợi cụ bà vào những buổi trưa.
Mãi mãi cụ bà không đến nữa. Mẹ tôi nói chắc cụ bà đã qua đời.
Lúc ấy tôi chỉ mới khoảng tám tuổi, nhưng hình ảnh cụ bà cứ in sâu trong tôi với bao xót thương bao rung cảm đã thành nước mắt trong tim tôi bao lần.
Ngày đầu tiên tôi đi làm.
Trong ánh nắng chiều gay gắt của cả cái sân rộng, tôi nhìn thấy bóng một người đàn ông đang ngồi xổm trên đất, lưng quay về phía tôi. Anh ấy mặc bộ đồng phục màu xanh đậm, hình như đang sửa chữa gì đó. Tôi e dè hỏi anh ấy từ phía sau vì tôi đang tìm phòng cô giám đốc để trình quyết định nhận việc và làm việc. Anh ấy quay lại, tôi nhận ra hai bàn tay anh dính đầy dầu nhớt, thì ra anh đang sữa cái máy bơm, vậy anh là một nhân viên kỹ thuật của khách sạn rồi.
Không hiểu sao hình ảnh đó cứ làm tôi nhớ, một đôi tay to chắc nhưng gương mặt thì thật hiền.
Đôi tay anh ngày ấy là niềm rung động, là nỗi nhớ trong tôi đến tận hôm nay.
Anh ấy, là ông xã tôi mọi người ạ.
Ngày tôi đến phòng khám của bác sĩ sản khoa lần đầu tiên, vì sau hơn ba năm lập gia đình, vợ chồng tôi quyết định sinh con. Cô y tá phụ việc đưa tôi xem que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chói mà tim tôi sung sướng nghẹn ngào, những tiếng nấc rung động nhất cứ theo nhịp tim tôi cuộn lên như những con sóng của biển khơi.
Tôi sắp được làm mẹ.
Ngày tôi nhập viện sinh con.
Sau khi bác sĩ cho lấy máu và cân nặng của tôi xong, bác sĩ dặn tôi nên đứng lên đi lại ở dãy hành lang cho mau sinh. Tôi, cũng giống như bao mẹ bầu khác, đau bụng và nôn nao trước giờ phút được nhìn thấy con, mà trong giây phút ấy, tôi gần như quên đi cơn đau của chính mình, khi chứng kiến một cô gái chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi đang lo sợ và đau đớn đến tận cùng khi vào phòng phá thai, dù bác sĩ rất dịu dàng ngọt ngào để làm giảm nỗi đau cho cô gái.
Cô gái được đẩy ra khỏi phòng mà tôi cảm giác nằm trên đó là một tàu lá chuối chứ không phải một con người.
Trước giờ khắc được làm mẹ, tôi đã nhìn thấy như thế và những rung động trong tôi lúc đó là những rung động của lòng trắc ẩn, của nỗi đau xót cho thân phận của cô ấy, cho dù tôi không quan tâm cô ấy đã có lỗi gì.
Tim tôi quặn đau vì tôi thấy đôi mắt cô ấy vô hồn khi băng ca được đẩy qua ngang tôi.
Ngày tôi rời khỏi ngôi nhà ấy.
Nơi ba chúng tôi đã có gần năm năm tràn ngập hạnh phúc và cả những khó khăn hoạn nạn, nay đến lúc phải tạm biệt để về định cư ở một nơi mới.
Tôi soạn một mâm cúng nhỏ và khấn xin sự may mắn thuận lợi cho người đến ở tiếp theo.
Tôi quay nhìn lại ngôi nhà với nỗi xúc động khôn nguôi sau đó, và cứ mỗi lần có việc ngang qua con đường ấy, tôi lại ngước nhìn ngôi nhà nhỏ ngày xưa với bao hoài niệm miệt mài, rằng tôi vẫn nhớ, vẫn rung động về tổ ấm từng là của chúng tôi.
Ngày tôi rời khỏi nơi đó, ngày cuối cùng của công việc.
Không còn là những rung động thiết tha dành cho công việc, không còn là những rung động dành cho bao đam mê với công việc mà tôi yêu thích, mà khi ấy, là những rung động của sự căm hận của sự khinh bỉ đối với tộc ác.
Người ta thường dùng từ rung động để nói về, để hướng về một điều tốt đẹp, một sự tốt đẹp, chứ một từ để diễn tả nỗi lòng của con người thật đẹp thật đáng trân trọng như thế người ta không áp dụng cho những điều xấu xa dơ bẩn, nhưng với tôi lúc ấy và cả bây giờ, những rung động dữ dội trong tôi đã biến thành nỗi căm hận và phẫn uất mà suốt đời tôi không quên, chỉ là tôi có cách bắt nó phải ngủ yên mãi mãi.
Ngày tôi dầm mình trong rác, trong những mảnh kính vỡ ở nơi ấy, là hậu quả của cơn bão tàn khốc năm ấy của quê tôi.
Những rung động của thời khắc đó vẫn là những hình ảnh theo tôi suốt bao tháng năm sau này, mà sau lần dọn vệ sinh ấy, tôi đã mệt đứt hơi muốn lả người đi.
Ngày ông xã tôi đeo vào tay tôi chiếc nhẫn cưới xinh xinh.
Rằng bắt đầu từ ngày hôm ấy chúng tôi chính thức là vợ chồng, những niềm rung động đầu tiên khi tôi cứ ngắm mãi chiếc nhẫn trên tay, rằng tôi đang hạnh phúc lắm, còn những gì gọi là trách nhiệm là nghĩa vụ của một người vợ trong gia đình như mẹ tôi vẫn hay dặn dò cứ để sau đi, cứ tính sau đi, còn giây phút này tôi đang là cô dâu, đang ngập tràn trong những hạnh phúc những rung động đầu tiên bên người tôi yêu, bên ông xã tôi.
Ngày con tôi cất tiếng gọi đầu tiên.
So với các bạn cùng lứa tuổi thì con tôi biết nói chậm hơn, mãi đến hai tuổi nhóc mới nói và nói rất rõ, không bị ngọng như các bạn khác, và tiếng nói đầu tiên của con tôi là tiếng gọi.
“Mẹ ơi”
Lúc đó tôi đang nấu ăn trong bếp, một niềm vui vỡ òa sau bao chờ đợi, tôi ôm con mà tim đập liên hồi những nhịp rung động nhất, rồi con cũng cất tiếng gọi mẹ rồi, nghe thương quá đi thôi. Kết quả của bao ngày tháng lo lắng mong chờ của ba mẹ đây rồi.
Tôi ôm chặt con và hôn lên má con.
Và sự rung động luôn luôn đến trong tim tôi mỗi ngày, ở giây phút ấy, mà tôi cũng không biết chính xác bắt đầu từ lúc nào, tôi chỉ biết một niềm xúc động xen lẫn tự hào dâng trào trong tim, làm nên những rung động và yêu thương mãnh liệt.
Đó là vào hai mốc thời gian trong ngày, sáu giờ sáng và sáu giờ tối, tôi luôn nghe câu nói quen thuộc trên đài phát thanh:
“Đây là tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội, thủ đô nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”
Giọng đọc của cô ấy, một giọng đọc làm tim tôi tan chảy, một giọng đọc truyền cảm nhất mà tôi được biết, để trong một phút giây lòng tôi chùng xuống. Con cảm ơn ba mẹ đã sinh ra con trên đất nước thân yêu này.
Ngày tôi biết được cuộc thi đó.
Một ngày tình cờ tôi lên mạng và thấy thông báo của cuộc thi, tôi thấy có hứng và muốn tham gia nhưng phải đến cả tuần sau tôi mới chính thức viết bài và gởi đi.
Chủ đề cuộc thi đã làm tôi rung động
“Đừng gục ngã giữa cuộc đời”
Vậy đó thưa mọi người, tôi đã viết ra được rồi những rung động cứ ấp ủ trong tôi, mà viết quá lộn xộn chẳng theo trình tự nào cả, vì tôi viết theo những rung động của trái tim tôi nên không được mạch lạc không theo đúng diễn tiến của thời gian.
Đó là những rung động suốt đời tôi không bao giờ quên.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mùa thu, mùa của những yêu thương | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?