Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những rung động suốt đời

2022-05-17 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Cô y tá phụ việc đưa tôi xem que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chói mà tim tôi sung sướng nghẹn ngào, những tiếng nấc rung động nhất cứ theo nhịp tim tôi cuộn lên như những con sóng của biển khơi.

***

Là khi tôi đọc bài thơ ấy, bài thơ chỉ có bốn dòng nhưng được xem là bản Tuyên ngôn độc lập đầu tiên của đất nước mà tôi tin chắc chắn tất cả mọi người đều thuộc lòng, một sự khẳng định về chủ quyền dân tộc và niềm tự hào hãnh diện của người dân nước ta.

 

“Nam quốc sơn hà nam đế cư

Tiệt nhiên định phận tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm

Nhữ đẳng hành khang thủ bại hư”

Một sự quyết tâm đồng lòng tiêu diệt kẻ thù nếu chúng dám xâm chiếm đến hòa bình và cuộc sống của người dân nước ta.

Đó là tất cả những gì bài thơ muốn gởi đến người đọc, là nội dung trong môn văn học mà tôi đã học từ những năm cấp ba. Bài thơ làm tim tôi rung động và cháy bỏng.

“Ta thường tới bữa quên ăn, nữa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Ta chỉ hận không moi gan, xẻ thịt, phanh thây băm xác quân thù…”

Hịch tướng sĩ, một bản anh hùng ca về khí phách và lòng yêu nước nồng nàn của dân tộc, đã làm tôi rung động mãnh liệt. Tinh thần của một Việt Nam quật cường là thế, hiên ngang là thế, từ những ngày xa xưa chống giặc ngoại xâm.

Nguyễn Trãi, nhà thơ lớn của dân tộc mà Bình ngô đại cáo của ông là những âm sắc có chất thép mà tôi cảm giác có thể nghiến nát được quân thù, là những bài học về lòng trung nghĩa, về việc lấy dân làm gốc, rằng nhân dân chính là nền tảng quyết định và vững chắc nhất cho mọi thắng lợi của nước nhà.

Tôi thuộc bài thơ thưa mọi người, vì bài thơ quá hay và để lại trong tôi một niềm rung cảm suốt đời.

“Từng nghe

Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”

Tôi chỉ viết câu đầu tiên vì bài thơ khá dài, mong mọi người tự đọc thầm tiếp. Đây là những rung động trong tim tôi bao năm qua nên tôi khao khát muốn được viết ra, không phải là một bài văn dạng nghị luận bình luận và phân tích nha mọi người.

Những cảm xúc đã dâng lên thì niềm rung động cũng dâng lên, những rung động suốt đời trong tôi.

Đó là văn học, còn đây là lịch sử thưa mọi người, những gì làm tuôn chảy vô vàn những rung động trong tôi, qua sách vở, qua những lời giảng thiết tha của thầy cô.

Hiệp định Paris được ký kết, cuộc tổng tấn công và đại thắng mùa xuân lừng lẫy năm châu chấn động địa cầu đã giải phóng hoàn toàn đất nước ta sau mấy chục năm bị Pháp rồi Mỹ đô hộ và xâm lăng.

Tôi tin tất cả những ai là người Việt Nam đều rung động sâu sắc nhất chứ không riêng mỗi tôi.

Còn đây là những rung động về cuộc sống trong tôi.

Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, cứ sau khi cả nhà tôi đã ăn trưa xong thì có một cụ bà hay vào ngồi trước sân nhà tôi và mẹ tôi lại bê ra cho cụ một tô cơm to. Cụ ngồi ăn ngon lành, xong lại đứng lên đi.

Trưa nào cũng vậy.

Tôi ngạc nhiên thì mẹ tôi giải thích, đó là một cụ bà vẫn lang thang xin ăn mấy năm nay, mẹ tôi quá xót xa vì cụ bà đã lớn tuổi lắm rồi, mẹ tôi rất muốn giúp cụ bà một điều gì đó mà vì kinh tế gia đình tôi những năm tháng ấy quá khó khăn, nên chỉ có thể mời cụ bà được một bữa trưa.

Nhưng chỉ được một thời gian, rồi bỗng dưng cụ bà không đến nữa. Mẹ tôi cứ ngóng ở sân đợi cụ bà vào những buổi trưa.

Mãi mãi cụ bà không đến nữa. Mẹ tôi nói chắc cụ bà đã qua đời.

Lúc ấy tôi chỉ mới khoảng tám tuổi, nhưng hình ảnh cụ bà cứ in sâu trong tôi với bao xót thương bao rung cảm đã thành nước mắt trong tim tôi bao lần.

Ngày đầu tiên tôi đi làm.

Trong ánh nắng chiều gay gắt của cả cái sân rộng, tôi nhìn thấy bóng một người đàn ông đang ngồi xổm trên đất, lưng quay về phía tôi. Anh ấy mặc bộ đồng phục màu xanh đậm, hình như đang sửa chữa gì đó. Tôi e dè hỏi anh ấy từ phía sau vì tôi đang tìm phòng cô giám đốc để trình quyết định nhận việc và làm việc. Anh ấy quay lại, tôi nhận ra hai bàn tay anh dính đầy dầu nhớt, thì ra anh đang sữa cái máy bơm, vậy anh là một nhân viên kỹ thuật của khách sạn rồi.

Không hiểu sao hình ảnh đó cứ làm tôi nhớ, một đôi tay to chắc nhưng gương mặt thì thật hiền.

Đôi tay anh ngày ấy là niềm rung động, là nỗi nhớ trong tôi đến tận hôm nay.

Anh ấy, là ông xã tôi mọi người ạ.

Ngày tôi đến phòng khám của bác sĩ sản khoa lần đầu tiên, vì sau hơn ba năm lập gia đình, vợ chồng tôi quyết định sinh con. Cô y tá phụ việc đưa tôi xem que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chói mà tim tôi sung sướng nghẹn ngào, những tiếng nấc rung động nhất cứ theo nhịp tim tôi cuộn lên như những con sóng của biển khơi.

Tôi sắp được làm mẹ.

Ngày tôi nhập viện sinh con.

Sau khi bác sĩ cho lấy máu và cân nặng của tôi xong, bác sĩ dặn tôi nên đứng lên đi lại ở dãy hành lang cho mau sinh. Tôi, cũng giống như bao mẹ bầu khác, đau bụng và nôn nao trước giờ phút được nhìn thấy con, mà trong giây phút ấy, tôi gần như quên đi cơn đau của chính mình, khi chứng kiến một cô gái chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi đang lo sợ và đau đớn đến tận cùng khi vào phòng phá thai, dù bác sĩ rất dịu dàng ngọt ngào để làm giảm nỗi đau cho cô gái.

Cô gái được đẩy ra khỏi phòng mà tôi cảm giác nằm trên đó là một tàu lá chuối chứ không phải một con người.

Trước giờ khắc được làm mẹ, tôi đã nhìn thấy như thế và những rung động trong tôi lúc đó là những rung động của lòng trắc ẩn, của nỗi đau xót cho thân phận của cô ấy, cho dù tôi không quan tâm cô ấy đã có lỗi gì.

Tim tôi quặn đau vì tôi thấy đôi mắt cô ấy vô hồn khi băng ca được đẩy qua ngang tôi.

Ngày tôi rời khỏi ngôi nhà ấy.

Nơi ba chúng tôi đã có gần năm năm tràn ngập hạnh phúc và cả những khó khăn hoạn nạn, nay đến lúc phải tạm biệt để về định cư ở một nơi mới.

Tôi soạn một mâm cúng nhỏ và khấn xin sự may mắn thuận lợi cho người đến ở tiếp theo.

Tôi quay nhìn lại ngôi nhà với nỗi xúc động khôn nguôi sau đó, và cứ mỗi lần có việc ngang qua con đường ấy, tôi lại ngước nhìn ngôi nhà nhỏ ngày xưa với bao hoài niệm miệt mài, rằng tôi vẫn nhớ, vẫn rung động về tổ ấm từng là của chúng tôi.

Ngày tôi rời khỏi nơi đó, ngày cuối cùng của công việc.

Không còn là những rung động thiết tha dành cho công việc, không còn là những rung động dành cho bao đam mê với công việc mà tôi yêu thích, mà khi ấy, là những rung động của sự căm hận của sự khinh bỉ đối với tộc ác.

Người ta thường dùng từ rung động để nói về, để hướng về một điều tốt đẹp, một sự tốt đẹp, chứ một từ để diễn tả nỗi lòng của con người thật đẹp thật đáng trân trọng như thế người ta không áp dụng cho những điều xấu xa dơ bẩn, nhưng với tôi lúc ấy và cả bây giờ, những rung động dữ dội trong tôi đã biến thành nỗi căm hận và phẫn uất mà suốt đời tôi không quên, chỉ là tôi có cách bắt nó phải ngủ yên mãi mãi.

Ngày tôi dầm mình trong rác, trong những mảnh kính vỡ ở nơi ấy, là hậu quả của cơn bão tàn khốc năm ấy của quê tôi.

Những rung động của thời khắc đó vẫn là những hình ảnh theo tôi suốt bao tháng năm sau này, mà sau lần dọn vệ sinh ấy, tôi đã mệt đứt hơi muốn lả người đi.

Ngày ông xã tôi đeo vào tay tôi chiếc nhẫn cưới xinh xinh.

Rằng bắt đầu từ ngày hôm ấy chúng tôi chính thức là vợ chồng, những niềm rung động đầu tiên khi tôi cứ ngắm mãi chiếc nhẫn trên tay, rằng tôi đang hạnh phúc lắm, còn những gì gọi là trách nhiệm là nghĩa vụ của một người vợ trong gia đình như mẹ tôi vẫn hay dặn dò cứ để sau đi, cứ tính sau đi, còn giây phút này tôi đang là cô dâu, đang ngập tràn trong những hạnh phúc những rung động đầu tiên bên người tôi yêu, bên ông xã tôi.

Ngày con tôi cất tiếng gọi đầu tiên.

So với các bạn cùng lứa tuổi thì con tôi biết nói chậm hơn, mãi đến hai tuổi nhóc mới nói và nói rất rõ, không bị ngọng như các bạn khác, và tiếng nói đầu tiên của con tôi là tiếng gọi.

“Mẹ ơi”

Lúc đó tôi đang nấu ăn trong bếp, một niềm vui vỡ òa sau bao chờ đợi, tôi ôm con mà tim đập liên hồi những nhịp rung động nhất, rồi con cũng cất tiếng gọi mẹ rồi, nghe thương quá đi thôi. Kết quả của bao ngày tháng lo lắng mong chờ của ba mẹ đây rồi.

Tôi ôm chặt con và hôn lên má con.

Và sự rung động luôn luôn đến trong tim tôi mỗi ngày, ở giây phút ấy, mà tôi cũng không biết chính xác bắt đầu từ lúc nào, tôi chỉ biết một niềm xúc động xen lẫn tự hào dâng trào trong tim, làm nên những rung động và yêu thương mãnh liệt.

Đó là vào hai mốc thời gian trong ngày, sáu giờ sáng và sáu giờ tối, tôi luôn nghe câu nói quen thuộc trên đài phát thanh:

“Đây là tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội, thủ đô nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”

Giọng đọc của cô ấy, một giọng đọc làm tim tôi tan chảy, một giọng đọc truyền cảm nhất mà tôi được biết, để trong một phút giây lòng tôi chùng xuống. Con cảm ơn ba mẹ đã sinh ra con trên đất nước thân yêu này.

Ngày tôi biết được cuộc thi đó.

Một ngày tình cờ tôi lên mạng và thấy thông báo của cuộc thi, tôi thấy có hứng và muốn tham gia nhưng phải đến cả tuần sau tôi mới chính thức viết bài và gởi đi.

Chủ đề cuộc thi đã làm tôi rung động

“Đừng gục ngã giữa cuộc đời”

Vậy đó thưa mọi người, tôi đã viết ra được rồi những rung động cứ ấp ủ trong tôi, mà viết quá lộn xộn chẳng theo trình tự nào cả, vì tôi viết theo những rung động của trái tim tôi nên không được mạch lạc không theo đúng diễn tiến của thời gian.

Đó là những rung động suốt đời tôi không bao giờ quên.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mùa thu, mùa của những yêu thương | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những âm thanh bị lãng quên

Những âm thanh bị lãng quên

Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

back to top