Những ngày thơ ấu không trở lại được bao giờ
2021-10-10 01:10
Tác giả: Lê Trần Bích Trâm
blogradio.vn - Tôi muốn được bố đón lúc tan trường, muốn được bố cõng qua con đường ngập nước, muốn được mẹ vuốt lưng mỗi tối, muốn được cùng đám bạn nô đùa vô lo vô nghĩ, muốn được thả diều trên cánh đồng lúa chín được mẹ gọi về ăn cơm, tôi muốn reo vui mỗi khi mẹ nấu đúng món tôi thích. Những ngày thơ ấu mộng mơ không trở lại được bao giờ.
***
Đôi lúc thời gian trôi quá nhanh, khiến chúng ta không kịp nhận ra rằng những điều giá trị trong cuộc sống và lưu giữ nó như báo vật. Có đôi lúc tôi nhớ về tuổi thơ và rơi những giọt nước mắt vì nó không bao giờ trở lại, những kỷ niệm ấy chỉ mãi còn trong hồi ức.
Những lúc công việc áp lực, cuộc sống xô bồ, bon chen nơi thành phố, tự nhiên tôi thèm ngửi cái mùi của lúa, mùi rơm rạ như khi tôi còn bé, thèm kinh khủng. Tôi nhớ như in ngày thơ mỗi lần tới mùa gặt lúa, cái mùi thơm của lúa, của rơm rạ mới gặt rất đặc biệt mà mãi nhiều năm sau tôi vẫn không quên được.
Tôi nhớ lại khuôn mặt rạng rỡ của bố mẹ khi được mùa, nhà tôi khi ấy nghèo lắm, có những hôm trời mưa nhà dột, cả nhà phải chui rui vào một góc đợi tạnh mưa, tuy vậy nhưng lại có cảm giác ấm áp lạ thường, mà sau này lớn lên tôi không bao giờ được cảm nhận lại thêm một lần nào nữa.
Có những hôm bố tôi đi giăng câu, ngoài trời mưa sấm chớp đùng đùng, mẹ và hai anh em tôi đều rất lo cho bố , ba mẹ con ngồi ở nhà chờ mà trong lòng cứ thấp thỏm, mãi đến lúc bố về, bố tôi vui mừng hớn hở vì hôm nay được rất nhiều cá vậy là hôm sau cả nhà lại có món ngon vì mấy ngày rồi anh em tôi chỉ được ăn cà dầm tương và rau luộc ngán đến tận cổ. Mà bây giờ có muốn thử lại mùi vị của bát cà dầm tương và đĩa rau luộc cũng không được.
Những đám bạn thời thơ của tôi cũng mất liên lạc từ lâu, mỗi đứa tha phương một nơi vì cuộc sống. Tôi nhớ lại những buổi trưa nắng cháy lưng, tôi và đám bạn đạp những chiếc xe đạp cũ vài km để đến trường, vừa đi vừa cười nói rôm rả cả đoạn đường.
Những hôm chiều về trời mưa thì dầm mưa để về, khi ấy quê còn nghèo, đường xá chưa phát triển, tôi sợ nhất là trời mưa, vì mỗi lần trời mưa thì bùn đất sẽ dính vào bánh xe đạp khiến xe không chạy được và làm bẩn chiếc áo trắng duy nhất của tôi, những lần như vậy tôi chỉ muốn phát khóc giữa đường.
Rồi thời gian cứ trôi nhanh như vũ bão, ai cũng phải bận bịu với cuộc sống cơm áo gạo tiền, đôi lúc chợt nhớ lại kỷ niệm ngày thơ rồi bất giác bật cười, nhưng cũng thấy xót xa vì ta chỉ nhớ chứ không thể nào chạm vào được, rồi những giọt nước mắt hoài niệm.
Những ngày tháng cứ nối tiếp nhau, bất chợt nhìn lại, hằn trên gương mặt mẹ tôi là vô vàn những nếp nhăn, bố đã bỏ lại mẹ con tôi sao một cơn bạo bệnh, anh em tôi thay phiên nhau chăm sóc mẹ, ai cũng hiểu rằng thời gian sẽ chẳng chờ đợi một ai cả. Với tôi thứ đáng sợ nhất đó chính là thời gian, phải chi ngày bé, tôi biết rằng vé tuổi thơ của tôi chỉ có một lần duy nhất trong đời, thì tôi sẽ hết mình hơn nữa, sẽ gìn giữ những thứ trân quý nhất cuộc đời này.
Mỗi lần quá áp lực với cuộc sống, tôi lại nhớ về bố mẹ, nhớ về mái nhà tranh lụp xụp khi bé, tôi nhớ món cá kho của mẹ, bố mẹ tôi luôn dành phần thịt cho anh em tôi, bố mẹ chỉ ăn phần đầu, bố còn nói bố chỉ thích ăn đầu cá, khi ấy tôi còn tưởng thật, bây giờ lớn lên rồi mới hiểu, mới thấy xót xa vô cùng.
Con người thật lạ, lúc bé chỉ mong mình lớn thật nhanh, trưởng thành rồi lại ao ước mình bé trở lại
Tôi muốn được bố đón lúc tan trường, muốn được bố cõng qua con đường ngập nước, muốn được mẹ vuốt lưng mỗi tối, muốn được cùng đám bạn nô đùa vô lo vô nghĩ, muốn được thả diều trên cánh đồng lúa chín được mẹ gọi về ăn cơm, tôi muốn reo vui mỗi khi mẹ nấu đúng món tôi thích. Những ngày thơ ấu mộng mơ không trở lại được bao giờ.
© Lê Trần Bích Trâm - blogradio.vn
Xem thêm: Những giọt nước mắt của cha
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu