Những mùa hoa chia tay
2018-04-02 01:20
Tác giả:

Ngày còn áo dài đến lớp, lũ bạn gái vẫn hay nhắc nhau khi nhì thấy phượng bắt đầu khoe sắc: “Này, làm lưu bút xong chưa đó”. Lưu bút ngày ấy ngây thơ đến độ không thể ngây thơ hơn, con nít đến độ không thể con nít hơn nữa. Ghi chép vụng về, mơ mộng và dại khờ. Ngẩn ngơ nhớ có một thời như thế đã đi qua để hôm nay ta lớn. Thỉnh thoảng, trong nỗi nhớ bâng khuâng, có kẻ hay lật vội từng trang lưu bút. Chẳng phải phải để tìm những điều rất trẻ con ai đã ghi vào ấy để chọc ghẹo, cũng chẳng phải trách hờn ai hay làm ai đó ngại ngùng, chỉ đơn giản là nhớ và quý. Ta đỏ mặt khi nghe ai đó gợi lại chuyện ngày xưa, cái thuở viễn vông xa xôi, cái thuở giận nghĩ chơi chỉ vì người ta “thích”, cái thuở mà ta như “con nhím”, mà giờ cũng chẳng khác là bao.
Lưu bút có nhiều cái tên, từng cái tên ta nhớ cả họ và chữ lót. Ngày lưu bút trao tay nóng hổi, ta mỉm cười đọc lời tâm tình của những đứa bạn yêu thương. Ngày thời gian phủ màu lên trang giấy trắng kẻ ô ly, ta khóc vì những nét chữ ngắn dài giờ chẳng còn bên nhau. Nhủ lòng đừng trách ai, cũng đừng trách mình, cũng đừng trách thời gian.
Vào đại học, chẳng ai nhắc ai mỗi lúc hè về. Dĩ nhiên, làm gì có hối nhau trao lưu bút. Cả phượng cũng chẳng buồn gọi ta. Rồi chính ta cũng chẳng còn sôi nổi như thời áo trắng, không chạy tới chạy lui, không còn người hay cười, hay ăn hiếp bạn. Phải chăng vì thế mà tự thấy xa cách với màu của phượng. Trong lặng lẽ, ta tìm thấy màu bằng lăng tím ngắt màu kỷ niệm.
Tự bao giờ, yêu loài hoa bé mỏng nhiều đến vậy. Đôi mắt đã rất buồn hòa vào màu hoa lại đầy như sắp vỡ. Thế nhưng vẫn hay nhìn bằng lăng từ cửa sổ lớp, vẫn hay ngồi dưới tán bằng lăng lúc ước mong có thể được tan biến đi. Mùa hè đầu tiên, ta khắc khoải về trường xưa lớp cũ. Mùa hè nối tiếp, có nỗi nhớ nhẹ nhàng hơn, không khóc sao nghe lòng mềm yếu. Có lẽ lớn lên, người ta giỏi đè nén cảm xúc nhưng không thể giãi bày thì trở nên yếu đuối.

Tan lớp, mưa nhẹ nhàng, cố tình nán lại dưới hiên hứng cánh bằng lăng buông theo gió. Thả hồn trong dư âm của bao mùa bằng lăng, chợt thấy sắc tím ẩn hiện màu hồng nhẹ. Mừng thầm, vì ngỡ nhũng lo toan, những nỗi buồn, những lỗi lầm bỗng chốc biết mơ mộng về một màu hồng nhàn nhạt.
Đặt mình vào cuộc chia tay mới, khi tất cả đổi thay, chẳng phải phượng, chẳng phải bạn bè cùng nhau khôn lớn, chỉ có sắc tím ngập tâm hồn. Tuổi đang lớn thích trầm như bằng lăng, màu sắc chỉ khiến người ta ngẩn ra đứng nhìn không nỡ hái, chỉ hoài niệm và trân trọng sự mong manh nhẹ nhàng đó. Ngẫm nghĩ, cuộc đời cũng từng trải qua nhiều màu sắc nhưng ước mong bây giờ là bình lặng. Cuộc chia tay sau những tình cảm chưa bắt đầu đã kết thúc, sau những rượt đuổi, có cả sự cạnh tranh, ta thấy mất đi chút xíu niềm tin nhưng vẫn ổn. Niềm tin rồi ta sẽ tìm lại với mình dù đã khuyết đi một chút ít. Một thời gian nữa, ngày này và hôm qua cũng sẽ làm ta nhớ như thời bận bịu lưu bút.
Ngày mai, cả phượng và bằng lăng sẽ đẹp và bình yên nhất trong cuộc sống mà ai đó bảo là tranh đấu. Chúc những người bạn thời thơ ấu, những người bạn gắn bó một thời áo trắng, những người mà ta quen nơi giảng đường luôn mỉm cười trên đường đời dẫu nhiều sóng gió.
Ta đang lang thang dưới những tán bằng lăng, ừ thì một mùa bằng lăng nữa lại về, ta sẽ nhớ!
© Gửi Gió – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa
Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?
Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.

Tình yêu người lính
Bởi tình yêu nước đã thấm vào da thịt của bà từ lâu rồi. Bà muốn cống hiến cho quê hương này dù là công sức nhỏ bé của bà.

Duyên trần em bỏ lại
Duyên trần em bỏ lại Sống một đời bình yên Đi qua vùng cỏ dại Ngắt một đoá hoa hiền

Lạc mất nhau rồi
Em nào có lỗi gì mà anh lại làm như thế. Thà rằng anh nói anh muốn kết thúc tình yêu này thì có lẽ em sẽ đỡ tổn thương hơn. Cái cách anh làm càng khiến em đau lòng hơn.

Mèo và Cáo
Mèo bây giờ đã hiểu được phần nào cái ánh mắt của cáo. Nàng biết gã trước mắt nàng, dù có sữa ấm, dù có lò sưởi, dù có vuốt ve, dù có yêu... thì sâu bên trong vẫn là một tiếng gọi từ rừng sâu, từ những chuyến đi.

Tôi bây giờ lười lắm những yêu thương
Tôi bây giờ đủ thấm mệt với cay Đời nhiều nỗi gian truân và trắc trở Hái nụ hồng sáng mai còn sương đọng Hương thật thơm xóa hết những vu vơ

4 con giáp khiêm tốn và chân thành, đổi vận nhờ quý nhân
Theo tử vi, những người thuộc 4 con giáp này khiêm tốn và tốt bụng, vận tài lộc có quý nhân dẫn lối chỉ đường.

Phụ nữ à, hãy luôn tin vào mình
Mãi sau này, khi nghe tin anh sắp kết hôn, tôi mới biết mình đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ
Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu được, đã là tình yêu thì phải xuất phát từ hai trái tim. Nếu như tớ đồng ý quen cậu thì cả hai đều sẽ không hạnh phúc. Tớ ngượng ép ở bên một người tớ không yêu còn cậu lại yêu người không yêu mình.