Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đã từng yêu một mùa bằng lăng tím

2016-05-25 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi biết có những đám mây màu tím đã từng đi qua cuộc đời tôi và em, để lại biết bao cảm xúc tươi nguyên, trong trẻo. Bởi vì mỗi cánh bằng lăng mang tên hạnh phúc sẽ lăn tròn, đọng mãi trong tiềm thức để tôi hiểu rằng hạnh phúc không chỉ là của riêng mình, hạnh phúc là những cánh bằng lăng khi đem nó tặng cho người mình yêu thương.


***

Hạ hối hả về đổ nắng trên từng con phố, những con phố rợp nắng đỏ rực hoa phượng, tím sẫm bằng lăng cháy khát khao của tuổi học trò. Tôi cũng từng có những kỷ niệm không thể quên với sắc tím mỏng manh ấy để rồi bây giờ khi thời gian đã đi quá xa không thể quay lại, chỉ còn một chút vương vấn của mùa hạ cũ ngày đó thì cũng là lúc tôi biết tất cả chỉ như lớp khói mây lãng đãng.

Tuổi thơ tôi tím biếc những cánh bằng lăng chở đầy ước mơ, dù biết mình rất ghét màu tím nhưng không hiểu sao tôi lại có thể yêu say đắm cái màu tím bằng lăng ấy một cách lạ lùng. Bởi lẽ khi yêu người ta không cần biết đến lý do của nó. Bằng lăng khiến tôi nhớ về những ngày tháng rất xa, tôi lần giở ký ức dĩ vãng êm đẹp hiện về như một thước phim quay chậm.



Con đường vắng trải dài những bông tím tinh khôi, tôi bước đi sóng đôi cùng em trên phố dưới cái màu tím hoang dại lung linh trong nắng chiều. Tôi và em là thanh mai trúc mã có lẽ vì vậy mà chúng tôi rất hiểu nhau, em thích bằng lăng, thích màu tím hoang sơ, mộc mạc đến lạ. Em còn đặt tên cho con phố là góc phố màu tím, bởi hoa bằng lăng mọc thành từng chùm dài và luôn vươn về phía mặt trời bao trùm lên khắp cả tán lá xanh, từ xa nhìn nó như một đám mây màu tím tinh nghịch nhưng chẳng ai biết bằng lăng có từ lúc nào, tôi chỉ nhớ rằng từ khi quen biết em thì con phố đã có rất nhiều bằng lăng nhiều đến nỗi chúng tôi gọi đó là mây bằng lăng, những đám mây màu tím khát khao của tuổi mộng mơ.

Tháng năm một chiều mưa, tôi đang ngắm nhìn những hạt mưa mơ màng chợt nhận ra ánh mắt trong veo của em. Em nói muốn cùng tôi đi dạo trên con phố màu tím. Trời lất phất mưa, những cơn gió tha hồ đùa nghịch làm không gian luôn thoáng mát. Trên cao bằng lăng buông rũ xuống thật đẹp, những đám mây màu tím trải dài trên con phố êm đềm. Tôi nhìn em, em không nói gì, đôi mắt có vẻ buồn buồn. Tôi tự hỏi có hạt mưa nào rơi xuống mà không tan vào đất. Có điều gì là tồn tại mãi mãi không? Nhưng hạt mưa rớt lại trên lá bằng lăng vì không chịu được gió bão cuối cùng đã chảy tràn xuống thân cây và tan vào đất. Không thể có hạt mưa nào tròn đầy mãi mãi và tình cảm giữa tôi với em cũng vậy.



Em lặng lẽ níu tay tôi, nói với tôi cái tin mà tôi chẳng bao giờ mong đợi chút nào. “Em nhận được học bổng của trường Việt - Pháp, có lẽ em sẽ ra đó học.” Tôi nghe mà ghen tỵ với hạnh phúc của em, vậy là giấc mơ của em đã trở thành sự thật. Tôi cố không cho những hạt nước lăn dài rơi xuống vì tôi không muốn những giọt nước mắt ấy làm nhòe đi giấc mơ tươi đẹp mà em đang ấp ủ. Bây giờ em đi về phía hạnh phúc, tôi hòa vào niềm vui của em nhưng thấy mình đang đánh mất một điều gì đó thật lớn lao. Tình bạn, tình yêu hay chỉ là những rung cảm đầu đời của một đứa con trai vừa tròn mười tám. Không biết nơi em đến có trồng nhiều bằng lăng như ở đây không nhỉ? Nhưng tôi biết có những đám mây màu tím đã từng đi qua cuộc đời tôi và em, để lại biết bao cảm xúc tươi nguyên, trong trẻo. Bởi vì mỗi cánh bằng lăng mang tên hạnh phúc sẽ lăn tròn, đọng mãi trong tiềm thức để tôi hiểu rằng hạnh phúc không chỉ là của riêng mình, hạnh phúc là những cánh bằng lăng khi đem nó tặng cho người mình yêu thương.

Chiều nay cơn mưa rào ngắn ngủi ùa về đánh thức kỷ niệm. Sau cơn mưa cây cối bỗng xanh hơn và cái màu tím ấy càng sáng lấp lánh. Tôi mơ màng nghĩ đến em, dường như với tôi những con phố màu tím, những đám mây màu tím ấy luôn có mặt cạnh nhau trong những lúc tôi cô đơn nhất. Một mình tôi nhìn về phía xa xăm, không biết ở nơi đó em có đến được bến bờ như tôi không khi hình ảnh em vẫn đây, nụ cười vẫn đây như bằng lăng vẫn tím nhẹ lòng tôi. Bất chợt tôi hiểu ra rằng, cuộc sống sẽ chẳng thể đi xa hơn nếu không vượt qua được chính mình, dù là khoảng cách địa lý nào đi nữa, tôi cũng mong em hạnh phúc như cánh bằng lăng mang tên hạnh phúc đã nằm lại vĩnh viễn trong tay tôi.

Ngoài kia nắng đang lên trên tán lá làm khô dần đi những giọt nước chỉ nhẹ như những hạt mưa đầu mùa, bằng lăng vẫn im lìm phố nhỏ. Tôi thầm gọi tím mãi nhé đóa bằng lăng của tôi.

© Quách Thái Di – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

Lòng tự kiêu

Lòng tự kiêu

Rồi cuối cùng khi anh ta giật mình quay lại sau một khoảng thời gian dài bỏ mặc người mình yêu như thế thì cô gái đã hạnh phúc bên một người khác. Điều mà anh ta không thể ngờ tới, vì anh ta rất tự tin là cô gái đã yêu anh ta sâu nặng như vậy thì chỉ chờ đợi mỗi anh ta mà thôi cho dù là có chờ đến bao lâu.

Tình điên dại

Tình điên dại

Tiếng tình yêu nghe sao mà da diết Nửa hồn tình anh biết gửi tặng ai Nửa mây mù chia cắt đốt hình hài Mà đau quá anh gọi mây bất diệt

Xã giao

Xã giao

Đàn ông quả nhiên không thể tin Trêu đùa xong xuôi rồi vô hình Xã giao vài câu thì biến mất Vậy nói câu đó để làm chi.

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Có nghĩa là tôi không hề thật sự thích con người cậu ấy như cách mà cậu ấy thích tôi, cái tôi thích ở cậu chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài của cậu. Tôi nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ một chút rung cảm đó với tôi để tìm được người đáp lại được tình cảm của cậu.

back to top