Trái tim hoa bằng lăng
2014-04-04 00:08
Tác giả:
Yêu 24/7 - Cô mở quyển sổ ấy, có một trái tim bằng hoa bằng lăng ép khô còn nguyên màu, cách vài trang là những dòng tâm sự của Hùng về lớp học, đặc biệt là về cô. Hóa ra, Hùng dành cho cô nhiều tình cảm như vậy mà cô không hay.
Ngày ấy, Lan và Hùng là bạn chơi thân với nhau từ nhỏ, lớn lên lại học cùng trường, cùng lớp. Cô là lớp phó Văn thể mĩ, chơi piano rất hay, còn Hùng là lớp trưởng, học giỏi toàn diện, ai ai cũng mến cậu. Hùng gọi Lan là “gấu biển”, còn Lan đặt biệt danh cho cậu là Hùng “ông cụ” vì cậu khá trầm tính, đôi lúc các tổ viên vẫn cằn nhằn, nhưng cậu khiến cả lớp nể phục vì tài lãnh đạo rất bài bản mà không ai có được. Tuy tính cách trái ngược nhau nhưng cả hai luôn là “cặp đôi hoàn hảo” khi cùng nhau xây dựng nhiều tiết mục văn nghệ đặc sắc, những kế hoạch mà cô chủ nhiệm giao phó.
Rồi năm tháng trôi đi cả hai đã lên cấp III, ba năm cuối của thời học sinh vô tư trong sáng. Nhưng Lan cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Từ những lần Hùng đi sớm trực nhật giúp cô. Hay những lần lao động ở trường, cả lớp tròn mắt nhìn lớp trưởng và lớp phó đuổi nhau quanh sân trường, cười ran cả một góc sân. Và có thể từ dịp văn nghệ 20-11 năm lớp 10, lớp cử hai đứa thi văn nghệ bằng một bài hát về tuổi học trò, Hùng khẽ nắm tay Lan khi thấy Lan hơi run khi đứng trên sân khấu. Đôi lúc Thủy - cô bạn cùng bàn thì thầm to nhỏ với cô: “Hai cậu hợp nhau ghê ha!”. “Cậu này, nghĩ lung tung ít thôi, bạn bè bình thường chơi với nhau có gì lạ đâu chứ!”. Bất giác, má cô đỏ bừng lên, được thể, Thủy trêu tiếp: “Có một sự bất thường không hề nhẹ đây!”

Đầu năm lớp 11, trường phân công cho lớp bồn hoa ngay trước dãy nhà hiệu bộ. Cô chủ nhệm bảo cả lớp sáng chủ nhật đi trồng hoa. Vâng lời cô, cả lớp có mặt đông đủ, mang hoa và xẻng con, xô con...Tụi con trai đổ nước vào cái bồn hoa mà đất cứng đến nỗi cỏ mọc còn khó huống gì là hoa, tụi con gái hì hụi nhổ sạch đám cỏ trong bồn, trồng mười giờ, cúc trắng, loa kèn....lung tung không phân luống gì cả. Xong xuôi đâu đấy, cả lớp kéo nhau ra ngồi dưới gốc cây bằng lăng, những “siêu quậy Tép - pi” nhặt quả bằng lăng khô ném nhau, tụi con gái ngồi nói chuyện. Bỗng từ đâu, Hùng và bí thư xuất hiện với túi nước mía lớn trên tay, bảo là cô chủ nhiệm đãi cả lớp. Cả lớp ùa đến, mỗi đứa một cốc chạy nhanh về phía mấy cây bàng cổ thụ tranh chỗ, còn Lan chỉ chăm chú vào mấy trang sách.Từng bông hoa bàng rơi như những ngôi sao nhỏ rơi xuống trang sách, xoay nhẹ như những vũ công múa ballet mà cô thường xem trong vở múa “Hồ thiên nga”.
- Lan ơi, uống nước cho đỡ khát này!
- Cảm ơn cậu !
Rồi Hùng chạy ra chỗ bọn con trai tụ tập nói chuyện bình thường, Lan lại ngẩn người nhìn theo, còn cô bạn thân ngồi cạnh tủm tỉm cười. Chiều đó trở về nhà, Lan rửa sạch chiếc cốc ấy, cho vào thùng cát-tông. Và cô tự cười một mình.
Tết năm ấy, cả lớp rủ nhau đón giao thừa tại hồ Hoàn Kiếm. Trong thời khắc thiêng liêng ấy, Hùng mạnh dạn cầm tay Lan và nói khẽ :
- Này, cậu đừng cho ai nắm tay nhé!
“Có phải là một lời tỏ tình không?” - Lan nghĩ , má cô đỏ bừng lên nhưng cô thầm cảm ơn bầu trời đêm ba mươi huyền ảo đã che giúp. Lan vẫn bướng bỉnh đáp lại:
- Nhưng em trai tớ nắm tay sao không cho được?
Hùng thì thầm:
- Ý tớ là mấy tên con trai khác cơ.
- Biết đâu được, cậu chỉ giỏi...
Và họ cứ nắm tay như thế cho đến khi lễ hội pháo hoa kết thúc.
Hè sang, khi những cây phượng vĩ thắp lửa, bằng lăng cũng theo đó mà choàng lên mình chiếc áo tím ngây thơ, Lan để ý thấy Hùng hái một cành hoa nhỏ, hỏi cậu, cậu mỉm cười đầy bí mật. Lan cũng lấy mấy cành về cắm vào lọ hoa để trên chiếc đàn. Vào chiều thứ Hai hàng tuần, cô thường luyện đàn ở nhà với những tác phẩm cô yêu thích. Những lúc ấy, Hùng từ bên nhà gọi sang:
- Gấu biển, chơi bài Đập vỡ cây đàn đi!
- Cậu này thật là, người ta cũng là con gái chứ, chả lẽ cứ làm “Gấu biển” suốt đời à? Còn lâu nhé, “ông cụ non”!
Rồi cả hai cùng cười, nụ cười thật hồn nhiên của tuổi học trò.
Có những lúc, họ cãi nhau vì những lí do không tưởng. Lan đã từng giận Hùng mấy ngày chỉ vì cậu bỏ một con...rắn nhựa vào cặp của Thủy, khiến cô ấy sợ quá mà ngất. Lần đó, cô giận cậu đến cả tuần. Cuối cùng, tặng cô một thanh kẹo và lời xin lỗi rất dễ thương “Cậu đừng giận tớ nữa nhé, tớ chỉ muốn làm cậu ấy vui thôi, không ngờ lại... Mà này, trong những lúc này trông cậu hiền lắm đấy, “Gấu biển” à. “Cậu....cậu dám...đứng lại ngay cho tớ!”. Rồi cả hai lại đuổi nhau, cười vang trong nắng sân trường. Và những giận dỗi hồn nhiên ấy cũng tan biến lúc nào không hay.
Những năm lớp 12, trong khi cả lớp ý ới hỏi nhau bài vở, chọn trường, chọn nghề, lịch thi... đến độ mười hai giờ đêm facebook của nhóm vẫn sáng đèn. Còn Hùng dường như tách ra một thế giới khác, nghĩ ngợi. “Lớp trưởng nghĩ gì vậy, nói đi?” - Lan đập nhẹ vào vai Hùng, hỏi khẽ. Nhưng cậu lại hất mạnh tay Lan, nói: “Để tớ yên, cậu phiền quá đấy!”. Lan lẳng lặng quay đi mà mắt ngân ngấn nước. Hùng chạy theo, đến ngồi cạnh Lan, nói nhỏ: “Tớ...tớ xin lỗi, tớ nóng quá, chỉ là tớ muốn được yên tĩnh suy nghĩ thôi”. Và Hùng kể rằng sau khi học xong năm lớp 12, hai chị gái của cậu sẽ đón sang Mỹ học. Cậu không muốn Lan phải buồn vì hai đứa đã hứa sẽ cùng nhau đỗ trường Đại học, cùng nhau học tập và công tác sau này. Nghĩ lúc lâu, Lan gạt nước mắt, cô khuyên cậu nên sang đó, biết đâu đây cũng là cơ hội tốt để Hùng phát triển tài năng, chắc chắn cậu sẽ thành công, mà bố mẹ chỉ muốn tốt cho cậu...Lan nói rất nhiều nhưng Hùng chỉ im lặng, đôi mắt nâu ấy nhìn cô thật lâu, thật lâu, như muốn nói điều gì với cô nhưng không thể.
Ngày chia tay, cả lớp cùng cô chủ nhiệm ra sân bay tiễn Hùng. Bí thư thay mặt cả lớp chúc Hùng sang đó học tốt. Hùng đã phá tan bầu không khí trầm buồn ấy : “Dạ,cô và các bạn yên tâm, sang đó mình sẽ chăm chỉ học, cuối tuần sẽ mang phiếu bé ngoan về khoe với mọi người ạ!”. “Này, "ông cụ non" lớp mình trẻ lên mấy chục tuổi rồi ý nhỉ?" - cả lớp phá lên cười. Mãi sau đó, khi cả lớp về hết, Lan từ sau hàng ghế đợi ở sân bay ra, tay cầm một bó bằng lăng nở rộ, đến chỗ Hùng, cô trao cho cậu bó hoa ấy, chỉ nói câu duy nhất: “ Forget me not! ( Xin đừng quên tôi)”. Hùng tặng Lan một quyển sổ màu nâu, bảo về nhà hãy mở ra. Hùng đi mà cô vẫn tần ngần đứng lại, nhìn theo chiếc máy bay vừa cất cánh, thầm chúc Hùng bình an.
Về nhà, cô mở quyển sổ ấy, có một trái tim bằng hoa bằng lăng ép khô còn nguyên màu, cách vài trang là những dòng tâm sự của Hùng về lớp học, đặc biệt là về cô. Hóa ra, Hùng dành cho cô nhiều tình cảm như vậy mà cô không hay. Và bây giờ cô đã hiểu vì sao Hùng mỗi năm lại hái một cành hoa và nụ cười đầy ẩn ý mỗi khi cô hỏi. Cô đặc biệt chú ý tới câu chuyện về sự tích hoa bằng lăng mà Hùng viết ở cuối quyển lưu bút, trong đó có câu: “ ...thế nên, từ đó, loài người cho hoa bằng lăng là loài hoa chung thủy, sự ngây thơ của màu tím tượng trưng cho mối tình đầu thuở học trò...”. Hai má của cô đỏ bừng, cô chợt hiểu...
Gấp quyển sổ lại, Lan lặng lẽ nhìn về phía bầu trời xa xăm. Bảy năm rồi, cô không nhận được thêm tin tức gì của Hùng. Hẳn bây giờ, cậu đã là một doanh nhân thành đạt, còn cô đã là một nhà khoa học của Viện Khoa học Quốc gia. Nghĩ ngợi lúc lâu, cô nhìn lại quyển sổ ấy và cho nó vào thùng cát-tông, nghĩ về những kỷ niệm đẹp thời cấp ba mà hai đứa cùng học, nhớ tới bản nhạc “ My memories” mà cả hai cùng thích. Bất chợt, cô nhìn về phía cây đàn piano, lướt tay trên những phím đàn ấy những nốt nhạc thân thuộc. Từ đằng sau cô, một giọng nói quen thuộc vang lên : “Gấu biển” vẫn chơi đàn đấy à?” Tim cô bỗng đập mạnh, cô quay lại...
• Gửi từ Hạ Huyền – thungochuyen…@...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.



