Trái tim hoa bằng lăng
2014-04-04 00:08
Tác giả:
Yêu 24/7 - Cô mở quyển sổ ấy, có một trái tim bằng hoa bằng lăng ép khô còn nguyên màu, cách vài trang là những dòng tâm sự của Hùng về lớp học, đặc biệt là về cô. Hóa ra, Hùng dành cho cô nhiều tình cảm như vậy mà cô không hay.
Ngày ấy, Lan và Hùng là bạn chơi thân với nhau từ nhỏ, lớn lên lại học cùng trường, cùng lớp. Cô là lớp phó Văn thể mĩ, chơi piano rất hay, còn Hùng là lớp trưởng, học giỏi toàn diện, ai ai cũng mến cậu. Hùng gọi Lan là “gấu biển”, còn Lan đặt biệt danh cho cậu là Hùng “ông cụ” vì cậu khá trầm tính, đôi lúc các tổ viên vẫn cằn nhằn, nhưng cậu khiến cả lớp nể phục vì tài lãnh đạo rất bài bản mà không ai có được. Tuy tính cách trái ngược nhau nhưng cả hai luôn là “cặp đôi hoàn hảo” khi cùng nhau xây dựng nhiều tiết mục văn nghệ đặc sắc, những kế hoạch mà cô chủ nhiệm giao phó.
Rồi năm tháng trôi đi cả hai đã lên cấp III, ba năm cuối của thời học sinh vô tư trong sáng. Nhưng Lan cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Từ những lần Hùng đi sớm trực nhật giúp cô. Hay những lần lao động ở trường, cả lớp tròn mắt nhìn lớp trưởng và lớp phó đuổi nhau quanh sân trường, cười ran cả một góc sân. Và có thể từ dịp văn nghệ 20-11 năm lớp 10, lớp cử hai đứa thi văn nghệ bằng một bài hát về tuổi học trò, Hùng khẽ nắm tay Lan khi thấy Lan hơi run khi đứng trên sân khấu. Đôi lúc Thủy - cô bạn cùng bàn thì thầm to nhỏ với cô: “Hai cậu hợp nhau ghê ha!”. “Cậu này, nghĩ lung tung ít thôi, bạn bè bình thường chơi với nhau có gì lạ đâu chứ!”. Bất giác, má cô đỏ bừng lên, được thể, Thủy trêu tiếp: “Có một sự bất thường không hề nhẹ đây!”

Đầu năm lớp 11, trường phân công cho lớp bồn hoa ngay trước dãy nhà hiệu bộ. Cô chủ nhệm bảo cả lớp sáng chủ nhật đi trồng hoa. Vâng lời cô, cả lớp có mặt đông đủ, mang hoa và xẻng con, xô con...Tụi con trai đổ nước vào cái bồn hoa mà đất cứng đến nỗi cỏ mọc còn khó huống gì là hoa, tụi con gái hì hụi nhổ sạch đám cỏ trong bồn, trồng mười giờ, cúc trắng, loa kèn....lung tung không phân luống gì cả. Xong xuôi đâu đấy, cả lớp kéo nhau ra ngồi dưới gốc cây bằng lăng, những “siêu quậy Tép - pi” nhặt quả bằng lăng khô ném nhau, tụi con gái ngồi nói chuyện. Bỗng từ đâu, Hùng và bí thư xuất hiện với túi nước mía lớn trên tay, bảo là cô chủ nhiệm đãi cả lớp. Cả lớp ùa đến, mỗi đứa một cốc chạy nhanh về phía mấy cây bàng cổ thụ tranh chỗ, còn Lan chỉ chăm chú vào mấy trang sách.Từng bông hoa bàng rơi như những ngôi sao nhỏ rơi xuống trang sách, xoay nhẹ như những vũ công múa ballet mà cô thường xem trong vở múa “Hồ thiên nga”.
- Lan ơi, uống nước cho đỡ khát này!
- Cảm ơn cậu !
Rồi Hùng chạy ra chỗ bọn con trai tụ tập nói chuyện bình thường, Lan lại ngẩn người nhìn theo, còn cô bạn thân ngồi cạnh tủm tỉm cười. Chiều đó trở về nhà, Lan rửa sạch chiếc cốc ấy, cho vào thùng cát-tông. Và cô tự cười một mình.
Tết năm ấy, cả lớp rủ nhau đón giao thừa tại hồ Hoàn Kiếm. Trong thời khắc thiêng liêng ấy, Hùng mạnh dạn cầm tay Lan và nói khẽ :
- Này, cậu đừng cho ai nắm tay nhé!
“Có phải là một lời tỏ tình không?” - Lan nghĩ , má cô đỏ bừng lên nhưng cô thầm cảm ơn bầu trời đêm ba mươi huyền ảo đã che giúp. Lan vẫn bướng bỉnh đáp lại:
- Nhưng em trai tớ nắm tay sao không cho được?
Hùng thì thầm:
- Ý tớ là mấy tên con trai khác cơ.
- Biết đâu được, cậu chỉ giỏi...
Và họ cứ nắm tay như thế cho đến khi lễ hội pháo hoa kết thúc.
Hè sang, khi những cây phượng vĩ thắp lửa, bằng lăng cũng theo đó mà choàng lên mình chiếc áo tím ngây thơ, Lan để ý thấy Hùng hái một cành hoa nhỏ, hỏi cậu, cậu mỉm cười đầy bí mật. Lan cũng lấy mấy cành về cắm vào lọ hoa để trên chiếc đàn. Vào chiều thứ Hai hàng tuần, cô thường luyện đàn ở nhà với những tác phẩm cô yêu thích. Những lúc ấy, Hùng từ bên nhà gọi sang:
- Gấu biển, chơi bài Đập vỡ cây đàn đi!
- Cậu này thật là, người ta cũng là con gái chứ, chả lẽ cứ làm “Gấu biển” suốt đời à? Còn lâu nhé, “ông cụ non”!
Rồi cả hai cùng cười, nụ cười thật hồn nhiên của tuổi học trò.
Có những lúc, họ cãi nhau vì những lí do không tưởng. Lan đã từng giận Hùng mấy ngày chỉ vì cậu bỏ một con...rắn nhựa vào cặp của Thủy, khiến cô ấy sợ quá mà ngất. Lần đó, cô giận cậu đến cả tuần. Cuối cùng, tặng cô một thanh kẹo và lời xin lỗi rất dễ thương “Cậu đừng giận tớ nữa nhé, tớ chỉ muốn làm cậu ấy vui thôi, không ngờ lại... Mà này, trong những lúc này trông cậu hiền lắm đấy, “Gấu biển” à. “Cậu....cậu dám...đứng lại ngay cho tớ!”. Rồi cả hai lại đuổi nhau, cười vang trong nắng sân trường. Và những giận dỗi hồn nhiên ấy cũng tan biến lúc nào không hay.
Những năm lớp 12, trong khi cả lớp ý ới hỏi nhau bài vở, chọn trường, chọn nghề, lịch thi... đến độ mười hai giờ đêm facebook của nhóm vẫn sáng đèn. Còn Hùng dường như tách ra một thế giới khác, nghĩ ngợi. “Lớp trưởng nghĩ gì vậy, nói đi?” - Lan đập nhẹ vào vai Hùng, hỏi khẽ. Nhưng cậu lại hất mạnh tay Lan, nói: “Để tớ yên, cậu phiền quá đấy!”. Lan lẳng lặng quay đi mà mắt ngân ngấn nước. Hùng chạy theo, đến ngồi cạnh Lan, nói nhỏ: “Tớ...tớ xin lỗi, tớ nóng quá, chỉ là tớ muốn được yên tĩnh suy nghĩ thôi”. Và Hùng kể rằng sau khi học xong năm lớp 12, hai chị gái của cậu sẽ đón sang Mỹ học. Cậu không muốn Lan phải buồn vì hai đứa đã hứa sẽ cùng nhau đỗ trường Đại học, cùng nhau học tập và công tác sau này. Nghĩ lúc lâu, Lan gạt nước mắt, cô khuyên cậu nên sang đó, biết đâu đây cũng là cơ hội tốt để Hùng phát triển tài năng, chắc chắn cậu sẽ thành công, mà bố mẹ chỉ muốn tốt cho cậu...Lan nói rất nhiều nhưng Hùng chỉ im lặng, đôi mắt nâu ấy nhìn cô thật lâu, thật lâu, như muốn nói điều gì với cô nhưng không thể.
Ngày chia tay, cả lớp cùng cô chủ nhiệm ra sân bay tiễn Hùng. Bí thư thay mặt cả lớp chúc Hùng sang đó học tốt. Hùng đã phá tan bầu không khí trầm buồn ấy : “Dạ,cô và các bạn yên tâm, sang đó mình sẽ chăm chỉ học, cuối tuần sẽ mang phiếu bé ngoan về khoe với mọi người ạ!”. “Này, "ông cụ non" lớp mình trẻ lên mấy chục tuổi rồi ý nhỉ?" - cả lớp phá lên cười. Mãi sau đó, khi cả lớp về hết, Lan từ sau hàng ghế đợi ở sân bay ra, tay cầm một bó bằng lăng nở rộ, đến chỗ Hùng, cô trao cho cậu bó hoa ấy, chỉ nói câu duy nhất: “ Forget me not! ( Xin đừng quên tôi)”. Hùng tặng Lan một quyển sổ màu nâu, bảo về nhà hãy mở ra. Hùng đi mà cô vẫn tần ngần đứng lại, nhìn theo chiếc máy bay vừa cất cánh, thầm chúc Hùng bình an.
Về nhà, cô mở quyển sổ ấy, có một trái tim bằng hoa bằng lăng ép khô còn nguyên màu, cách vài trang là những dòng tâm sự của Hùng về lớp học, đặc biệt là về cô. Hóa ra, Hùng dành cho cô nhiều tình cảm như vậy mà cô không hay. Và bây giờ cô đã hiểu vì sao Hùng mỗi năm lại hái một cành hoa và nụ cười đầy ẩn ý mỗi khi cô hỏi. Cô đặc biệt chú ý tới câu chuyện về sự tích hoa bằng lăng mà Hùng viết ở cuối quyển lưu bút, trong đó có câu: “ ...thế nên, từ đó, loài người cho hoa bằng lăng là loài hoa chung thủy, sự ngây thơ của màu tím tượng trưng cho mối tình đầu thuở học trò...”. Hai má của cô đỏ bừng, cô chợt hiểu...
Gấp quyển sổ lại, Lan lặng lẽ nhìn về phía bầu trời xa xăm. Bảy năm rồi, cô không nhận được thêm tin tức gì của Hùng. Hẳn bây giờ, cậu đã là một doanh nhân thành đạt, còn cô đã là một nhà khoa học của Viện Khoa học Quốc gia. Nghĩ ngợi lúc lâu, cô nhìn lại quyển sổ ấy và cho nó vào thùng cát-tông, nghĩ về những kỷ niệm đẹp thời cấp ba mà hai đứa cùng học, nhớ tới bản nhạc “ My memories” mà cả hai cùng thích. Bất chợt, cô nhìn về phía cây đàn piano, lướt tay trên những phím đàn ấy những nốt nhạc thân thuộc. Từ đằng sau cô, một giọng nói quen thuộc vang lên : “Gấu biển” vẫn chơi đàn đấy à?” Tim cô bỗng đập mạnh, cô quay lại...
• Gửi từ Hạ Huyền – thungochuyen…@...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.



