Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những lát cắt tuổi thanh xuân

2014-03-10 00:15

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Café Blog - Khi còn trẻ, ta hăm hở chạy về phía trước, càng đi xa, càng cảm thấy hứng chí. Khi đã già, chỉ một lòng muốn tìm lại người đã nắm tay ta, cùng ta trải qua thanh xuân.

***
Vân dè dặt bước chân vào lớp, rụt rè cúi đầu chào cô giáo. Cô nhìn lướt qua những gương mặt xa lạ, chỉ mong mau mau chóng chóng tìm được một vị trí mà ngồi xuống.

Hai gương mặt đồng loạt mỉm cười thân thiện với Vân.

Một người là Phong, bạn từ thời cấp I của cô; và một người là Dũng.

Phong là mô típ bạn bè có thể khiến cho những người xung quanh cảm thấy vui vẻ khi ở bên - cậu rất hài hước, cũng rất nghịch ngợm, thường xuyên chọc cười mọi người. Người thường xuyên trở thành mục tiêu của Phong, đương nhiên là Vân.

-    Này, sau lưng cậu có bọ!

Phong tí tởn chỉ tay vào lưng Vân, nét mặt hiện rõ vẻ ranh mãnh. Cô ngước mắt lên nhìn cậu trong giây lát, song lại cụp mắt xuống, không hề phản ứng lại câu nói kia. Phong quên cả trò đùa ban đầu của mình, tiến lại gần Vân, vỗ vỗ vai cô, cẩn thận quan sát gương mặt buồn thiu của cô.

-    Này, cậu bị điểm kém sao?

Vân gật gật đầu.

"Thôi đừng buồn nữa, tôi đưa cậu đi ăn chè nhé ? Đồng ý nhé, đừng để nét mặt buồn xo đó nữa, trông chán lắm ! "

Phong nhăn mặt khỉ với Vân, khiến cô bật cười.

Phong, được làm bạn với cậu, là sự may mắn hiếm có trong đời tôi.

thanh xuân, ký ức

***
Khoa học nói, nữ giới trưởng thành sớm hơn về mặt tâm lý so với nam giới, quả không sai. Khi những chàng trai vẫn còn say mê chìm đắm với trái bóng tròn, những cô gái đã biết đứng ở lan can nhìn xuống, thầm kín dõi mắt theo chàng trai mình thích. Vân cũng không ngoại lệ. Cô để ý một chàng trai thường hay xắn tay áo mỗi khi ra sân, thường hay đập tay với đồng đội mỗi khi chiến thắng, thường hay nháy mắt trước khi sút phạt.

Đó chính là Dũng.

Kì thực, Vân giấu giếm cảm tình của mình rất kĩ. Nhưng bằng một cách nào đó, việc cô thích Dũng lại trở thành câu chuyện cho cả lớp rỉ tai nhau, thậm chí cả Lam cũng biết. Lam là một cô gái rất xinh đẹp, rất khôn ngoan, rất biết cách lấy lòng người khác, và là...bạn gái Dũng.

Và, trận chiến thầm lặng của những cô gái bắt đầu.

-    Vân, tớ ngồi với cậu nhé?

Giờ chào cờ, Lam cầm ghế tiến đến ngồi phía sau Vân với nụ cười tươi tắn đủ khiến người ta dựng tóc gáy.

-    Cũng...cũng được.

Sau khi làm lễ xong, Vân phát hiện chiếc ghế vốn dĩ lành lặn của cô bị gãy mất một chân. Lam nhìn cô với vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội.

Vân biết rõ, Dũng không hề thích cô, cảm tình của mình vốn dĩ là đơn phương khiêu vũ. Việc không thể được đáp lại, cô đã lường trước, nhưng trận chiến vô nghĩa này thì không. Cô quyết định hẹn Lam nghiêm túc nói chuyện. Hôm đó, là một ngày mưa tầm tã.

-    Lam, xin cậu, hãy để tôi được như trước kia, yên ổn đến trường. Cậu không cần làm bất cứ chuyện gì, Phong vẫn là của cậu...

-    Không, cậu ta không thuộc về tôi, cũng không thuộc về ai.

Vân ngơ ngác ngước mắt lên nhìn Lam, phát hiện cô gái kiêu ngạo gian manh thường ngày đã co mình lại, trở nên thật nhỏ bé, thật yếu đuối.

-    Cậu ta nói tôi phiền phức, nên...đã chia tay...

Sẽ có một lúc nào đó trong đời, bạn hết mình chiến đấu vì một thứ gì đó, đến cuối cùng lại phát hiện, thứ đó kì thực không đáng giá đến như vậy. Cảm giác sẽ rất hụt hẫng, dường như trọng lực Trái Đất vừa mất tác dụng giữ chặt mình, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào...

Ngày hôm đó, hai kẻ từng căm ghét nhau, lại cùng nhau đi dưới màn mưa trắng xoá, nhìn những giọt nước lạnh toát rơi trên mặt nhau mà bật cười, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt, chẳng biết là vui hay buồn.

Sau này trưởng thành nghĩ tới, thất tình bất quá chỉ là một lần buông tay, nhưng khi còn trẻ, cảm tình đều là dốc cạn nhiệt huyết, làm sao có thể tránh khỏi đớn đau.

***

Hạ sang.

Ngày phượng nở đỏ rực góc trời, ve kêu vang trong vòm lá, cũng là lúc học trò cuối cấp lấy bút thước làm vũ khí, lấy sách vở làm giáp chắn, căng thẳng chiến đấu với kì thi.

Không khí trong lớp học ngày càng đặc quánh lại, chẳng còn bất cứ âm thanh đùa giỡn nào phát ra, chỉ duy nhất tiếng bút đưa loạt soạt trên nền giấy trắng. Tuy vẫn nói kiến thức ở trường vừa khô cứng vừa chán ngắt, nhưng chính là những kì thi đã tôi luyện từng lứa áo trắng nên người, dạy học trò có trách nhiệm với bản thân, vì tương lai sau này mà nghiêm chỉnh phấn đấu.

Buổi học cuối cùng, cô giáo mỉm cười, chúc học trò mình đạt được ước mơ, ánh mắt cô vừa vui lại vừa buồn.

Chúng tôi quay sang những quyển lưu bút chuyền tay đã tràn đầy những lời chúc, chẳng ai nói gì.

Bỗng nhiên, một tiếng nức nở bật ra từ đâu đó, rồi nước mắt đồng loạt rơi xuống như mưa.

Chúng ta, đều không nghĩ được đến ngày chia tay.

Nhưng, cũng là ngày chia tay ấy, Vân đã có dũng khí đứng trước Dũng, tươi cười rạng rỡ mà nói, " Tớ thích cậu!"

Chàng trai với hàng lông mày rậm có chút ngỡ ngàng, song cũng mỉm cười đáp lại, "Cảm ơn cậu đã thích tớ!"

Cảm tình, sớm muộn gì cũng hãy bày tỏ, nói ra được trong lòng sẽ rất thanh thản; còn có chút tự hào và hài lòng vì bản thân.

Dành cho những người đã cùng tôi đi qua nắng mưa.

Thật sự, đây chỉ là những lát cắt nhỏ trong cuộc sống học trò của chúng ta, không thể ghi lại một cách tỉ mỉ quãng thời gian đẹp đẽ ấy.

Chúng ta của những năm tháng đó, hiện tại đã không còn tồn tại nữa, nhưng sẽ mãi mãi ở bên nhau.


•    Gửi từ Miav





Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top