Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những bước chân vội vã

2024-03-19 17:45

Tác giả:


blogradio.vn - Phải nói là tôi yêu hết tất cả những bài hát về thủ đô về Hà Nội trong tôi, và tôi cứ hoài bắt chước hát theo, hát theo mãi đến khi nào tôi mệt thì thôi. Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.

***

Đây là một bài viết đặc biệt tôi viết dành riêng cho thủ đô của đất nước tôi, trái tim của tổ quốc thân yêu, nơi tất cả mọi người cùng hướng về mọi lúc mọi khoảng thời gian. Tôi chưa được một lần đến đó. Ước mơ bé nhỏ đơn sơ đến vậy, là được ra thăm thủ đô với tên gọi quen thuộc và thân thương lạ, là Hà Nội, vậy mà mãi đến giờ tôi vẫn chưa làm được. Tôi vẫn chỉ nhìn thấy thủ đô mỗi ngày qua ti vi, qua các báo mạng, tôi vẫn chỉ biết đến thủ đô với những gì tôi được học với những gì tôi được đọc, và cả những gì tôi được xem và cả được hát nữa. Phải nói là tôi yêu hết tất cả những bài hát về thủ đô về Hà Nội trong tôi, và tôi cứ hoài bắt chước hát theo, hát theo mãi đến khi nào tôi mệt thì thôi. Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó. Mà đã từ lâu điều đó chỉ riêng mình tôi biết, là tôi xem thủ đô như quê hương thứ hai của tôi, sau thành phố biển hiền hòa này, nơi mà tôi đã sinh tôi ra.

Tôi muốn viết thật nhiều về thủ đô, nhưng lại chưa một lần được đến đó, nên những gì tôi viết sẽ là những gì tôi xem được, tôi nghe được và tôi biết được thôi nhé. Hẹn một lần được bay ra ngoài ấy thì tôi sẽ có thêm nhiều dữ liệu nhiều cảm xúc để viết được nhiều hơn.

Thủ đô của đất nước tôi, một Hà Nội ngẩng cao đầu kiêu hãnh trước bạn bè khắp chốn năm châu trong một mùa thu rực nắng vàng giữa quảng trường lịch sử. Là ngày thủ đô được có tên, là ngày đất nước được có tên trên bản đồ thế giới với con đường Bác Hồ đã tìm ra được sau bao năm bôn ba gian khổ ở nước ngoài. Và từ đó đến nay cả đất nước luôn cùng kiên định một niềm tin và chung thủy bền gan với con đường ấy. Tôi không thich nói về chính trị, đó là một lĩnh vực mà tôi rất ít quan tâm, tôi chỉ biết như thế, rằng cả non sông đất nước này mãi mãi ghi sâu và nhớ lời Bác dặn.

 

Con đường Đảng chọn năm nao

Là Đảng cộng sản chói ngời vinh quang

Cả nước kiên định một lòng

Sắt son sau trước rạng ngời mai sau.

 

Nếu mỗi sáng tôi hay thường ngồi trước cái lap là người bạn thân thiết của tôi, để đọc để viết để biết tình hình cả nước được diễn biến như nào ở ngoài kia, ở khắp những nơi trên mọi miền tổ quốc, vì tôi suốt ngày chỉ quẩn quanh trong nhà chứ ít đi xa lắm. Và mỗi tối tôi đều ngồi trước màn hình ti vi để được thấy được xem đất nước tôi đang chuyển mình ra sao, đang có vấn đề gì nóng hổi nhất. Tôi hay thường xem trên kênh thời sự, là kênh chính yếu nhất hay tóm tắt những câu chuyện những vấn đề nổi bật nhất của đất nước, rồi điều làm tôi ấn tượng và thích nhất là những gương mặt của những người đang nắm giữ những vị trí cao nhất của đất nước. Tôi nhìn họ, tôi nghe họ nói, tôi thấy họ cười, tôi cảm nhận được, tôi thấu cảm được và thấu hiểu được những nỗi lòng của họ, những người đang gánh trên vai hàng nghìn tấn công việc hàng nghìn tấn trách nhiệm nặng nề nhất. Và tôi lắng nghe tất cả những gì họ nói để hiểu được hơn ai hết trong cả đất nước này, họ đang bước những bước chân vội vã nhất, khẩn trương nhất và bền chí bền gan nhất, để mong mỏi những thành công, những hạnh phúc và những ấm no đến với tất cả những người dân của đất nước. Tôi nghĩ nếu có ai đó sốt ruột nhất, cháy bỏng nhất với tình hình của đất nước mỗi ngày thì đó chính là họ, những người thay mặt cho cả một đất nước. Những người mà tiếng nói là đại diện cho cả một đất nước vẫn đau đáu và nhiệt huyết ngày đêm với những quốc sách, những chiến lược, những dự án, những kế hoạch của muôn vàn công việc khác nhau và giống nhau. Những con người vừa phải đứng đầu tàu giữ vững một tinh thần chiến đấu cho đất nước được giàu mạnh và thịnh vượng ở ngày mai, vừa phải giữ vững sự sáng trong và tính kết đoàn, là sức mạnh duy trì vững chắc con đường duy nhất của Đảng đã chọn từ cả mấy chục năm trước.

 

Kế hoạch dự án bao la

Kinh tế đất nước phải vươn lên mỗi ngày

Người dân no ấm đủ đầy

Vững bền hạnh phúc đêm ngày bên nhau

 

Chính trị và kinh tế, hai con đường luôn đi chung trong cùng một con đường lớn với nhiều những lĩnh vực khác nhau, là trọng tâm, hai mũi nhọn mà suốt bao năm tháng dặm dài tất cả người dân đều hướng về. Nơi ấy, thủ đô yêu dấu, lắng nghe từng câu từng lời, để chờ đợi những sự đổi thay để đất nước được phát triển vững mạnh hơn, người dân được bình yên được cơm no áo ấm hơn. Sau chính trị và kinh tế thì văn hóa cũng là một lĩnh vực cũng vô cùng quan trọng, văn hóa chiếm lĩnh một phần lớn nhất trong đời sống tinh thần của người dân. Mà như tôi đã nói ở trên, là tôi say lòng với thủ đô cũng vì như thế. Vì những bài hát quá thiết tha về một tình yêu quá lớn dành cho thủ đô, nơi đêm ngày luôn khẩn thiết nhất, dạt dào nhất, kiên định nhất một quyết sách là đảm bảo cho đời sống nhân dân. Tôi đã từng rất nhiều lần được xem nhiều bộ phim được đọc nhiều bài báo, được xem nhiều chương trình lễ hội lớn nhỏ được trình chiếu lúc này hay lúc khác. Mà gần đây nhất là hai chương trình trao giải báo chí cho nội dung bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng và phòng chống tham nhũng tiêu cực trong Đảng, rồi rất nhiều những hoạt động khác của văn hóa được diễn ra. Mà tôi nhớ có một lần chính Bác Tổng bỉ thư đã nói văn hóa giống như rường cột của nước nhà, văn hóa vững thì đất nước được giữ vững, tôi không nhớ được nguyên văn chỉ nhớ ý của Bác là như vậy.

 

Văn hóa của đất nước này

Là tình người là tình yêu thương vô tận mênh mông

Văn hóa trao đến vô cùng

Như rừng như biển như cùng một nhịp tim

 

Tôi không biết tôi viết như vậy rồi mọi người có cảm được sự hối hả, sự khẩn trương của những bước chân vội vã của nơi đó, thủ đô của đất nước tôi, trong tất cả các lĩnh vực đều vậy.

Tôi hay xem ti vi mỗi tối, tôi rất thích chương trình thời sự được phát lúc mười chín giờ tối, nên tôi cũng nhớ luôn nhiều cái tên nhiều gương mặt của những người ngồi ở những vị trí lãnh đạo cao nhất của đất nước, của chính phủ, của các bộ các ngành, rồi của cả quốc hội nữa. Và tôi nhớ cũng đã từng chia sẻ một lần trong một bài viết, là tôi quan tâm đặc biệt nhất đến ba lĩnh vực, là giáo dục, y tế và tội phạm. Có lẽ ngày xưa ước mơ của tôi là trở thành một luật sư mà tôi không thể làm tròn và đành rẽ bước sang một lối khác, nên tôi đặc biệt chú ý đến tình hình đất nước qua những lĩnh vực những sự việc của ba lĩnh vực ấy. Vì tôi nghĩ một đất nước có được phát triển vững mạnh hay không thì phải coi từ tận gốc rễ của đất nước đó, là người dân có được sống bình yên có được no ấm không. Vấn đề rất đơn giản chỉ có vậy nhưng đủ làm đau đầu, đủ làm nhức buốt những trái tim những khối óc ngày đêm lo cho dân lo cho nước.

 

Để một chữ yên đến với người dân

Là bao người miệt mài ngày đêm canh giữ

Bầu trời này mặt đất này cứ âm thầm ghi dấu

Những giọt mồ hôi những chiến tích lặng thầm

 

Có lẽ tôi cũng chẳng cần phải viết nhiều nữa, là tôi muốn nói về cơn đại dịch của mấy năm qua. Chưa bao giờ cả thế giới phải hứng chịu một cơn dịch khủng khiếp đến vậy, dịch đã cướp đi biết bao cuộc sống của những người dân khắp nơi trên thế giới, và đất nước tôi cũng vậy. Tôi tin chắc rằng đó là những hình ảnh sống động nhất, dũng cảm nhất và cả niềm hy sinh lớn nhất nữa của bao nhiêu những con người trong lực lượng áo trắng xung quanh chúng ta. Đó là hình ảnh sinh động nhất, đầy trách nhiệm, đầy yêu thương của những bước chân vội vã nhất; không quản khó nhọc, không quản ngày đêm, không quản cả hiểm nguy đến tính mạng của chính mình, để dành lại từ thần chết từ cơn đại dịch những cuộc sống cho bao người cho cuộc đời.

Tôi chọn tên bài viết như vậy là tôi đã nghĩ đã nhớ rất nhiều đến họ, những người được mọi người gọi với cái tên thân thương là những con người áo trắng. Những con người mang một trọng trách rất lớn trên vai là mang lại tính mạng cho con người, mang lại cuộc sống cho con người, mang lại niềm vui và hạnh phúc cho con người.

 

Tôi nhìn anh, người lính áo trắng hôm nay

Tôi nhìn chị nhìn em và nhìn nhiều người nữa

Tên anh chị có một lần được nói

Trên khắp mặt người với những nỗi yêu thương.

 

Những lĩnh vực khác có lẽ những bước chân vẫn ngược xuôi, vẫn vội vã bao ngày trong thầm lặng, cũng có người biết đến cũng có người không. Nhưng họ, những chiến sĩ áo trắng luôn tất bật với những ca cấp cứu. Với những bệnh nhân luôn hối hả quanh họ. Tôi cảm được sự giục giã sự khẩn cấp của họ, và càng thêm yêu mến họ qua tất cả những gì họ làm mà tôi được thấy và được biết.

Tôi đang muốn viết về thủ đô, mà vì tôi chưa được đến bao giờ nên tôi cứ viết theo mạch suy nghĩ và mạch cảm xúc đang dâng lên trong tôi như vậy. Có lẽ mọi người đã cảm thấy tôi đang viết rộng ra cho khắp cùng đất nước, vì tôi nghĩ đã là một công dân của đất nước thì ai ai cũng quan tâm ai ai cũng hướng về nơi ấy. Là thủ đô, trung tâm và là trọng tâm của tất cả những quốc sách hàng đầu, là đầu tàu, là nơi đứng mũi chịu sào của tất cả mọi lĩnh vực của đời sống người dân trong cả nước. Và cũng vì tôi đã từng làm việc trong giáo dục đến mười mấy năm trời nên tôi hiểu giáo dục là quốc sách đầu tiên của một đất nước, và đất nước có được mạnh giàu lên hay không là phần lớn chính nhờ ở giáo dục. Tôi vẫn luôn rất quan tâm đến những thế hệ tiếp nối mai sau, vì các con là những mầm xanh, là những chồi non của hôm nay thì ngày mai đây, rất nhanh nữa thôi, các con sẽ tiếp bước tất cả chúng ta của bây giờ. Tôi chỉ thấy ngạc nhiên là những vấn đề về sách cho các con học, rồi chương tỉnh thi, kế hoạch thi và cả phương án thi của các con cứ luôn là một vấn đề rất nóng được mang ra thảo luận và rất nhiều những ý kiến những sự chọn lựa khác nhau được lên tiếng. Tôi chỉ mong các con được tiếp thu những kiến thức về đạo đức về chuyên môn được nhiều nhất.

 

Con đường học tập thênh thang

Với bao con trẻ rộng dài ngày xuân

Con nhớ chăm chỉ tháng ngày

Sẽ không phụ lòng cô thầy nhé con.

 

Dù sao, tôi đang ngồi viết như này thì tôi biết những bước chân của các con vẫn đang rất vội vã ngoài kia, hết học tại trường rồi lại học ở nhà của các thầy cô. Tôi chỉ nhìn các con đầy yêu thương và tin tưởng, tôi biết mọi người cũng vậy, vì các con chính là những thế hệ tương lai nâng đôi cánh của đất nước này được bay xa hơn và bay xa mãi.

Những dòng cuối cùng tôi lại muốn trò chuyện cùng thủ đô. Sẽ có một ngày tôi ra được đến đó, tôi mong đó sẽ là những ngày của mùa thu, để tôi được hít thở và được đắm mình trong mùi hoa sữa nồng nàn và dịu dàng quá đỗi. Để tôi được ngắm nhìn những gánh hàng rong của các bà các mẹ với mùi xôi cốm chắc sẽ được bay thơm phức trên khắp các lối mà các bà các mẹ đi qua.

Tôi rất yêu những điều ấy, tôi rất thích những điều ấy.

Mùa thu của thủ đô, hoa sữa, mùi thơm của nếp cốm, và cả những con đường rợp bóng những chiếc lá vàng rơi xung quanh những bước chân ai cứ vội vã bao ngày, để những bước chân của tôi khi ấy đang có ngập ngừng thì cũng vội vã theo.

Tôi yêu thủ đô, Hà Nội, cái tên đã càng lúc càng in đậm trong tim tôi đến thế mà.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chia Tay Anh Là Cách Em Yêu Chính Bản Thân Mình | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

back to top