Nhớ vị Tết xưa
2021-02-12 01:23
Tác giả:
thuấn nguyễn
blogradio.vn - Năm tháng trôi qua, mùi vị Tết xưa vẫn thường trực trong tâm trí tôi như một nỗi nhớ vô hình. Tôi nằm dài trước mái hiên nhà bao nhiêu cảm xúc buồn vui hiện về. Tôi cảm thấy nghẹn ngào cay cay nơi sống mũi, dù là Tết xưa hay Tết nay thì tôi vẫn luôn trân quý như một phần không thể thiếu của cuộc sống.
***
Mới hôm qua, cơn gió đông phẩy phẩy thoáng qua cũng khiến tôi rùng mình vì cái lạnh như cắt da cắt thịt. Buổi sáng hôm nay, những ánh nắng yếu ớt ánh màu hy vọng đột nhiên từ đâu đến mang trong mình một vẻ ấm áp và rực rỡ đến lạ. Đó cũng là lúc, từng đàn chim én bay lượn trên bầu trời cao vút, báo hiệu một mùa xuân mới với bao nhiêu ước hẹn lại về.
Trên ngọn cây lộc vừng, từng chồi non đang đâm chồi nảy lộc, ánh sáng xuyên qua vòm lá non nhảy múa cùng chị gió đang tuổi xuân thì. Tôi nằm dưới mái hiên nhà, tay đặt lên trán nhớ về hương vị Tết xưa, đã ngủ yên trong miền ký ức ngọt ngào của chính mình.
Tết đến xuân về luôn mang đến cho chúng ta những kỷ niệm khó quên, đôi khi là nỗi nhớ thường trực khắc sâu trong tiềm thức của những con người trưởng thành. Tết là mùa sum họp và yêu thương, đôi khi lại mang đến cho chúng ta những khoảng trống vô hình.
Nhìn khoảng sân vườn bỏ trống, tôi cố gắng kiếm tìm sắc hoa mai vàng ánh một góc trời năm xưa. Tết đến không hẹn trước chỉ khẽ lay động cành hoa mai nở rộ. Ấy thế mà, sắc hoa năm nay đâu còn nữa.
Năm đó ông mất, ánh hoa mai đang khoe sắc dưới nắng xuân rực rỡ có lẽ vì thế mà tàn. Việc đôi khi chẳng nhìn thấy ông đứng trước khoảng sân nhỏ khiến tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn lại. Quá khứ có thể vui hoặc buồn, nhưng một điều tuyệt nhiên Tết luôn mở ra cho tất cả chúng ta một chặng đường mới.
Thi thoảng, bà lại hiện về trong tôi như một cuốn sách cũ được lưu giữ ở một ngóc ngách nào đó vô tình bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Ngày ấy, bà tôi có nghề bán nước mắm, nước mắm được đong bằng lon sữa bò chứ không bán bằng chai như bây giờ.
Mỗi lần bán xong bà lại cẩn thận cất tiền để giành mua áo mới cho chị em tôi. Những ngày giáp Tết, bà ngồi bên mái hiên nhà tỉ mỉ đan chiếc áo mới. Ông vừa ngồi nhìn bà đan áo vừa nhâm nhi ly nước chè xanh mẹ tôi mới pha hãy còn nóng. Dưới lăng kính của tôi lúc ấy, mọi thứ thật trong trẻo và bình yên. Trong chúng ta ai rồi cũng sẽ già đi, quá khứ thật sự rất tươi đẹp nhưng không ai có thể sống mãi với hoài niệm.
Những ngày giáp Tết, lũ trẻ trong xóm lon ton chạy khắp hang cùng ngõ hẻm của miền quê nghèo chỉ để xem người ta mổ lợn như thế nào. Ngày đó, ba cõng tôi trên lưng đến nhà hàng xóm để chia thịt lợn. Bọn nhỏ háo hức vì được phần cái bong bóng lợn, dùng ống đu đủ thổi lên rõ to. Từ người lớn đến trẻ nhỏ ai cũng vui vẻ, nói chuyện cười đùa. Sau khi chia phần thịt xong, ba lại cõng tôi trên lưng, tay tôi cầm xâu thịt đung đưa về nhà.
Khi gà còn chưa gáy, chị em tôi đã háo hức dậy thật sớm để cùng mẹ đi chợ Tết, cảm giác được hít hà mùi quần áo mới chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy trong lòng rung động như sắc hoa mai trước gió.
Mẹ chở hai chị em bằng chiếc xe đạp cũ trên con đường làng nhuộm màu đất đỏ quen thuộc, tiếng xe đạp cứ lách cách đến bây giờ tôi vẫn chưa quên. Được mẹ mua cho bộ quần áo mới lòng lâng lâng vui sướng chỉ mong sao cho nhanh đến sáng mùng một. Năm mới mặc quần áo mới cả năm đấy mới may mắn, nhiều điều tốt đẹp sẽ đến.
Tết trong miền ký ức ngọt ngào của tôi là “Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ, cây nêu tràng pháo bánh chưng xanh”. Đã từ rất lâu rồi tôi không còn được nghe pháo nổ giòn giã vào những đêm giao thừa.
Đúng giao thừa, ba tôi lại lấy dăm ba bánh pháo mang ra trước cửa nhà đốt. Từ bốn bề tiếng pháo cũng nổ lên vang dội vui ơi là vui cuối cùng Tết đã về với mọi người và mọi nhà. Sáng mùng một Tết, tôi hí hửng đi chúc Tết. Cũng như bao đứa trẻ khác tôi háo hức nhận tiền lì xì, dù bao lì xì lúc đó chỉ có hai trăm đồng. Ba ngày Tết trong hoài niệm của tôi còn có nồi thịt kho tàu béo ngậy, bánh chưng xanh ăn kèm với dưa hành muối chua, hay đơn giản chỉ là hít hà mùi khói bếp của mẹ.
Năm tháng trôi qua, mùi vị Tết xưa vẫn thường trực trong tâm trí tôi như một nỗi nhớ vô hình. Tôi nằm dài trước mái hiên nhà bao nhiêu cảm xúc buồn vui hiện về. Tôi cảm thấy nghẹn ngào cay cay nơi sống mũi, dù là Tết xưa hay Tết nay thì tôi vẫn luôn trân quý như một phần không thể thiếu của cuộc sống.
© thuấn nguyễn - blogradio.vn
Xem thêm: Tết chỉ thật sự đến khi bạn trở về nhà
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.