Nhớ những ngày xưa
2021-04-21 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Ngày xưa, nhớ lắm những con đường thân quen in dấu bao kỉ niệm. Con đường mẹ dắt tay tôi tới trường ngày đầu tiên đi học, con đường tới trường của một thời thời áo trắng trinh nguyên.
***
Bạn có giống tôi không? Thi thoảng vẫn thường mơ những giấc mơ một thời chân đất đầu trần; vẫn thường ngồi tư lự, ngắm trẻ con vô tư chơi trò con nít; rồi lại ước ao giá có phép nhiệm màu hay được ai đó tặng cho một tấm vé để trở về cái ngày xưa,… Ôi, cái ngày xưa, mỗi khi nghĩ đến lại cứ bổi hổi trong miền nhớ!
Dù bạn ở đâu, là ai, làm nghề gì,… chúng ta đều có một thời tuổi thơ, mà ta thường gọi là cái ngày xưa ấy. Ngày xưa của bạn thế nào? Với tôi, nó đằm sâu, neo đậu vững chãi ở một góc tâm hồn mình. Mỗi lần nhớ là mỗi lần thương. Thương cái ngày xưa lấp lánh nụ cười và cả những giọt nước mắt trong veo, mặn chát. Thương cái ngày xưa đẹp như những đóa hồng trên đôi tay mềm mại, măng non của cô bé bước trên con đường đẫm vạt nắng vàng ươm, ấm áp. Lòng tôi cứ thế rưng rưng rộn về.
Ngày xưa, làm sao quên tiếng ru ầu ơ của mẹ bên cánh võng; sao quên bài học từ những câu chuyện cổ tích rõ rành hai bờ thiện ác của bà; sao quên những câu chuyện chiến trường một thời ông kể; ba vẫn thường ngồi dưới hiên nhà, bên chén trà vàng sánh nhấp môi, giọng ba ấm trầm răn dạy các con lẽ phải điều hay. Ngày xưa lấm láp, đói no bên củ khoai, củ sắn; ngày xưa tấm áo mỏng manh, cái quần ngắn cũn. Ngày xưa khốn khó là thế, vậy mà nụ cười vẫn cứ thường trực, vô ưu.
Ngày xưa, nhớ lắm những con đường thân quen in dấu bao kỉ niệm. Con đường mẹ dắt tay tôi tới trường ngày đầu tiên đi học, con đường tới trường của một thời thời áo trắng trinh nguyên. Con đường cỏ mướt xanh quyện hương lúa, hương hoa mỗi sáng lon ton theo chân mẹ ra đồng. Rồi cả con đường lên núi khi đi chăn bò, hái sim, kiếm củi, tìm hoa,… Làm sao kể hết những con đường bước chân ta đã từng đi qua. Mỗi con đường như mỗi câu chuyện đẹp ghi dấu ấn đậm sâu trong cuộc đời.
Ngày xưa, sao kể xiết những lần “đội nắng chan mưa” bên đám bạn làng lấm lem, đen nhẻm, đầu tóc hoe vàng. Những trưa hè nồng nực tắm sông, những chiều hè mát rượi với cánh diều no gió trên đồng. Nhớ những ngày mưa nơi đồng chiều cuống rạ, bì bõm kéo cá, bắt cua, bắt ốc; những ngày dầm mình ở đầm sen sau nhà, đầu đội lá sen, tay hái hoa, bẻ ngó, trộm đài, miệng tí toét cười nghiêng ngả; nhớ những lần trèo cây trộm nhãn, mít, bưởi, bòng; nhớ nhất những lằn roi tre cùng “bài đánh đòn” của ba sau mỗi lần sai phạm. Nụ cười, nước mắt, bài học kinh nghiệm… cứ thế giúp tôi trưởng thành qua năm tháng.
Ngày xưa, nhớ những ngày hè rủ bạn đi gánh nước giếng làng. Giếng làng trong vắt, dẻo thơm cơm mới, mát ngọt bát nước chè xanh. Giếng làng với những câu chuyện huyền thoại; chuyện tình yêu trong sáng của ba mẹ, của trai gái trong làng. Nhớ cây đa cổ thụ tỏa bóng bên giếng làng suốt bao năm. Nhớ cả cái bến nước mỗi sáng, người làng lại ra ngồi giặt giũ, chuyện trò. Cứ thế, tình làng nghĩa xóm càng gắn bó thân thiết, nghĩa tình.
Ngày xưa, nhớ lắm những sáng chờ nhau đi học. Cơm nguội với quả cà muối trường lót dạ, làm bạn với chiếc xe đạp cà tàng, rong ruổi hơn chục cây số trên con đường gập ghềnh, lởm chởm sỏi đá. Bên những người bạn cùng ý chí, ước mơ, hoài bão, một thời ngày xưa cắp sách tới trường ăm ắp kỉ niệm chẳng thể phai mờ.
Ngày xưa, nhớ lắm những bữa cơm quê ngày mất điện, bên ngọn đèn dầu hay dưới bóng trăng trong. Nhớ khi mấy chị em trong nhà nhặt nhạnh nhôm nhựa, sắt vụn đem đổi lấy que kem mát lịm. Nhớ những buổi tối mùa hè, thời cả làng mới có một, hai nhà có cái ti vi đen trắng. Tối nào cũng trực chờ để được xem chương trình mình yêu thích. Để rồi khi xem xong lại ba chân bốn cẳng chạy ù về nhà. Nhớ kỉ niệm về “gói lương khô” với cô bạn cùng xóm. Mỗi khi một trong hai đứa dành dụm được đủ số tiền lại mua một gói lương khô, chia nhau ăn ngon lành. Một thời khó khăn, lòng ta vẫn cứ nao nao mỗi khi nhớ về.
Nay khác xưa nhiều. Trẻ con giờ được cưng nựng, nuông chiều, được đáp ứng nhiều điều chúng muốn. Những thú vui bình dị ngày xưa dần xa với bọn trẻ, thay vào đó là niềm vui, niềm đam mê trên mỗi cái iphone, ipad. Và rồi cái ngày xưa ấy hẳn chỉ là những kí ức ngọt ngào, sâu đậm trong tâm trí của những người muôn năm cũ.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Bình yên đi qua mùa bão nổi l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.