Nhớ Ngoại
2024-12-10 13:55
Tác giả:
Nguyễn Thùy
Ngồi buồn nghe nhạc thẩn thơ
Ký ức bất chợt vẩn vơ ùa về
Đêm dài dai dẳng, lê thê
Nhớ về Ông Ngoại, nhớ về ngày xưa.
Cánh đồng bát ngát, mênh mông
Một mình Ngoại bước thong dong giữa đồng.
Ngoại đi thăm lúa thăm đồng
Tìm ra sâu bệnh giúp dân giúp làng.
Tìm ra loại thuốc cứu nan
Trị sâu trừ bệnh, mùa màng bội thu.
Sâu cuốn lá, sâu đục thân
Rồi thì cách thức phòng, phun thế nào.
Ngoại làm trang trại chăn nuôi
Trồng trọt vun đắp bạt ngàn cây xanh
Nào ổi, nào táo, nào chanh
Nào bơ, nào mít, rồi là na xiêm.
Cà tím nở rộ liên miên
Dưa lê trĩu quả nối liền một dây
Sung chín lủng lẳng trên cây.
Giàn mướp ra trái trải đầy quanh quanh.
Bao nhiêu công sức đã thành
Của ngon quả ngọt rải quanh khu vườn
Hạnh phúc của người làm vườn
Đôi khi lại thật giản đơn, nhẹ nhàng.
Nhưng cũng vất vả gian nan
Mồ hôi nước mắt thấm tràn trên vai
Những buổi bơm thuốc chai vai
Những ngày cuốc cỏ chẳng ai biết mình.
Những ngày chăm bón quên mình
Cali, phân, đạm rồi còn tưới tiêu
Tờ mờ sáng đến cuối chiều
Một mình Ngoại gánh, một mình Ngoại lo.
Rồi thì bệnh tật rủi ro
Gout xương khó chữa phồng to một vầng
Cơ thể suy nhược dần dần
Đi lại khốn khó mỗi lần sưng chân.
Những ngày trở gió trở đông
Nỗi đau âm ỉ bên trong thân gầy.
Âm thầm lặng lẽ từng giây
Ngoại đã chịu đựng “đọa đày” trần gian.
Nỗi đau đến thấu tâm can
Một đời gồng gánh lo toan đã tròn.
Một đời vì vợ, vì con
Gian nan vất vả cuối cùng đã qua.
Tám năm cũng vội trôi xa
Kể từ “ngày ấy”, xót xa cõi lòng.
Sân vườn quê ngoại giờ đây
Thiếu vắng bóng Ngoại vui vầy bên con.
Giờ đây con cháu lớn khôn
Lại chẳng còn Ngoại ân cần như xưa.
Chẳng còn những buổi hè trưa
Nhìn thấy hình bóng nghỉ trưa Ngoại nằm.
Mai sau con ước mong rằng
Có thể tự tại, thong dong mỗi ngày
Như Ngoại đã sống trước đây
Một mình trải nghiệm, một mình bước đi.
© Nguyễn Thùy - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đến Cuối Cùng Chúng Ta Vẫn Là Bỏ Lỡ Nhau | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.