Hôm nay của con thật dài
2023-09-06 02:55
Tác giả:
blogradio.vn - Tim tôi co thắt liên hồi, cảm nhận rõ rệt từng nhịp đập của con tim. Đôi mắt long lanh từ lúc nào đã ứa đầy nước mắt. Đây là cảm giác sợ hãi sao? Cảm giác sợ hãi của đứa trẻ sắp phải đối mặt với thế giới ngoài kia một mình sao?
***
Đêm nay của bạn thế nào? Đêm nay của tôi dài đằng đẵng. Những suy nghĩ, những vụn vỡ, những nhiệt huyết của đứa trẻ sắp rời xa vòng tay bảo bọc của gia đình để đi đến vùng đất mới. Vùng đất mà tôi luôn thầm mơ ước được đặt chân đến, nhưng tại sao hôm nay lòng tôi lại nặng trĩu thế này. Mảnh chăn dày có thể che chở đôi tay lạnh cống của tôi nhưng chẳng thể ngăn được con tim rạo rực sắp trực trào ra khỏi lòng ngực này. Đêm nay là một đêm mưa!
Chỉ còn mấy tiếng nữa là đồng hồ chỉ điểm 2 giờ 00 phút, cũng là lúc tôi phải rời đi, rời xa ngôi nhà đã gắn bó 18 năm thơ ấu để đến bên một cánh cửa mới, cánh cửa đại học. Phải! Người con gái này đã đủ tuổi để học cách tự lập, đủ trưởng thành để có thể sống một mình, đủ mạnh mẽ để rời xa cái nôi bảo bọc của gia đình mình. Đó chẳng phải điều tôi luôn mơ ước sao? Những dòng suy nghĩ lan man này làm tôi không thể nào chợp mắt được.
Cách đây vài tiếng trước mẹ tôi đã làm một bữa tiệc nhỏ để tiễn đứa con gái nhỏ của mẹ lên đường. Bữa tiệc đầy đủ các thành viên trong gia đình, có thêm một vài người bạn nhậu của cha tôi rủ đến. Ai cũng chúc cho tôi học thành tài, kèm theo một vài lời nhắn nhủ, dặn dò khá tương tự nhau. Bữa tiệc dù có đông vui cách mấy cũng nhanh chóng tàn, bầu không khí náo nhiệt bỗng chốc hóa thành ủ rũ nặng nề. Khách khứa về hết. Cha tôi có vẻ đã uống quá nhiều nên ngủ thiếp đi. Anh chị hai cũng bế thằng cháu tôi vào phòng. Còn tôi nhanh chóng phụ mẹ dọn dẹp xong cũng chạy thẳng vào phòng ngủ sớm.

“Tích tắc”, “tích tắc”. Tiếng kim đồng hồ vang vọng trong căn phòng đầy tĩnh lặng. Tôi không tài nào ngủ được. Một cơn buồn bã vô thức ôm chầm lấy tôi, cảm giác hiu quạnh đang tràn ngập căn phòng. Tim tôi co thắt liên hồi, cảm nhận rõ rệt từng nhịp đập của con tim. Đôi mắt long lanh từ lúc nào đã ứa đầy nước mắt. Đây là cảm giác sợ hãi sao? Cảm giác sợ hãi của đứa trẻ sắp phải đối mặt với thế giới ngoài kia một mình sao? Tôi chậm rãi đưa mắt đến từng ngóc ngách của căn phòng, nhìn kỹ từng chi tiết. Quen thuộc đến như vậy! Từng đồ vật, từng vị trí của nó trong căn phòng này tôi đều nhớ rất rõ. Nước mắt đã không còn tự chủ, nó liên tục trào dâng không kìm lại được. Tôi cũng không có ý định ngăn cản hay làm bất cứ điều gì để nó ngưng lại. Chỉ là muốn khóc một trận thật đã.
Trong vô thức, đầu tôi chợt nhớ ra điều gì đó. Tôi bật dậy, lê bước chân chậm rãi đến cạnh mép bàn học, cầm lên chiếc lục lạc mà tôi đã mua cho thằng Bin, thằng cháu nhỏ của tôi. Vội đưa tay lau sạch hai hàng nước mắt. Tôi bước thật nhanh sang phòng anh chị hai. Dừng chân trước cái nôi của thằng Bin. Đặt nhẹ chiếc lục lạc bên cạnh nó. Ngắm nhìn nó ngủ thật say, bất giác hai hàng nước mắt lại rơi xuống. Có lẽ tôi không nỡ xa nó nhất, tôi đã chờ khoảnh khắc được bồng nó trên tay rất lâu. Tôi nhớ rõ cái niềm hạnh phúc ngày nó chào đời, nhớ rõ những lần nó khóc, những lần nó nhõng nhẽo không chịu ngủ, nhớ rõ những lần chạm vào đôi tay bé nhỏ của nó,… Tôi làm sao có thể quên được. Nhất thời tôi chưa quen được với loại cảm giác này! Cảm giác phải xa nó.
Âm thanh gõ cửa ở nhà trước thu hút sự chú ý của tôi. Tôi rời mắt khỏi đứa cháu bé bỏng, đứng dậy ra khỏi phòng, một mạch chạy thẳng đến cánh cửa nhà trước. “Mở cửa”. “Là nội”. Tôi bỗng sững người lại, đôi chân như sắp ngã quỵ xuống. Nội đang đứng run lẩy bẩy. Ngoài trời đang diễn ra một cơn mưa rất lớn. Mặc dù nhà nội cách nhà tôi không xa nhưng cơn mưa này đủ lớn để làm nội ước sũng. Nội vội đưa đôi tay run rẩy vào túi lấy ra một sấp tiền được gói ghém cẩn thận trong cái bọc cũ kĩ, chìa tay ra đưa hết cho tôi. Khoảnh khắc đó tim tôi như lỡ một nhịp, đôi mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống như mưa. Tôi ôm chầm lấy thân người lạnh toát của nội, cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến đang dâng trào mãnh liệt. Đó là toàn bộ số tiền dành dụm của nội, tôi làm sao có thể nhận được đây! Nhưng nội nhất quyết cho đi. Đó là tình yêu thương của nội, nội muốn bảo bọc đứa cháu gái của mình đến cùng.
Tôi bất giác nhận ra bà đã già đi nhiều, phút chốc không nỡ rời đi như vậy. “Không còn sớm nữa, bà cần được nghỉ ngơi”, một chút ý thức trong tôi tỉnh dậy. Tôi với lấy cái nón lá trong góc nhà rồi đưa nội về. Đợi bà thay đồ xong, ngủ yên giấc rồi tôi mới lẳng lặng đi về nhà của mình. Đồng hồ lúc này đã điểm 21 giờ 05 phút. Tôi trèo lên giường nằm nghe từng tiếng mưa rơi lộp bộp. Tiếng mưa như khóc thay cho lòng tôi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cố gắng giành lấy từng hơi thở nhẹ nhàng.
Tâm trí lúc này đã dao động mãnh liệt. Từng kí ức hiện lên như một cuốn phim, cho dù tôi có cố níu mình ra khỏi thước phim đó thì khoảng không trong đầu tôi sẽ lập tức hình thành một thước phim khác nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Cứ thế mà trôi qua một đêm dài ròng rã. Cho đến khi tiếng chuông báo thức chợt reo lên, kéo tôi trở về với thực tại. Đã đến lúc phải rời đi, tôi bật dậy thay bộ đồ đã chuẩn bị trước, cẩn thận kiểm tra lại hành lý một lần nữa. Lúc này nhà sau cũng sáng đèn, mẹ tôi đã thức để đưa tôi lên xe. Dưới ánh đèn đường hiu hắt và cơn mưa nhè nhẹ đã tạnh bớt, chiếc xe lăn bánh, chỉ còn đôi mắt buồn của mẹ tôi là luôn dõi theo. Chiếc xe rời đi, khuất vào bóng cây. Một ánh mắt buồn đẫm lệ.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Xa Nhau Là Điều Anh Không Làm Được | Blog Radio 854
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






