Nhớ một tôi đã có những ngày xưa như thế
2018-07-12 01:26
Tác giả:

Mẹ bảo tôi rằng: "Sài Gòn mùa này là mùa mưa rồi chứ gì, ngoài quê giờ này nắng cháy da, còn Sài Gòn thì mưa rồi!"
Cứ độ hai ba giờ, trời tối dần, những ánh nắng yếu ớt từ từ biến mất khỏi bầu trời và nhường chỗ cho những đám mây đen xám xịt, gió ngừng thổi. Những hạt mưa đầu mùa bắt đầu rơi... Phút chốc mưa nặng hạt dần, ngập cả lối đi, hàng xóm hối hả đóng cửa, tôi rút vội áo quần, leo nhanh lên gác thông báo cho vài người rằng trời đang mưa, rồi ngồi một mình trên gác xép để nghe mưa! Bật bản nhạc không lời Childhood memory và ngồi nhớ lại kỉ niệm xưa, lẳng lặng nhoẻn một nụ cười tiếc nuối...
Thời thơ ấu, khi mẹ tôi chưa sinh hai thằng em, nhà chỉ có tôi và chị. Mưa, nhà dột, bếp dột, tất cả mọi thau chén bát kéo vào mái hiên, hứng nước. Trong nhà, tôi và chị cuốn chiếu lại, sợ mưa ướt tối lại co ro không có chỗ ngủ.
Tôi và chị, giơ tay ra ngoài trời hứng mưa, bàn tay nhỏ bé hồi hộp chờ đợi hạt mưa rơi vào lòng bàn tay mát lạnh. Mưa bụi chui vào những kẽ hở của căn nhà cũ, chúng tôi thích thú phơi mặt ra mà đón. Rồi cả hai chị em lại ríu rít chơi trò phục vụ cho đến tận chiều, khi mẹ gọi ăn cơm tối.
Mỗi lần mưa bớt nhỏ hạt đi một chút, tôi giả vờ ra ngoài, ra sau bếp, bẻ một nhánh lá đu đủ và nhúm người lại nghe nước động trên cây rơi trên đầu tôi, tôi cầm nhánh lá đó làm ô, chứ ngày đó sở hữu một cái ô cũng là điều xa xỉ. Tôi cầm chiếc ô xoay xoay vài vòng, líu lo vài câu hát.
Mùa mưa tôi thích nhìn rau muống trong ao mọc lên, ngọn nó nhỏ, trông thì yếu ớt nhưng dẻo dai lắm, ao trước nhà cứ đầy nước lên sau một đêm mưa, rau muống lại vươn lên một tí, xanh rờn và tươi mát. Rồi nào là bèo, bèo sinh sôi phút chốc mấy ngày là đầy nửa ao, hồi đó nhà tôi ngoài con đường cửa ngõ thì bao quanh là ao, giờ thì vẫn cong, nhưng chỉ là hai phần ba, bèo mùa này chắc cũng không còn đâu...

Rồi tôi và chị, cùng những người bạn trong xóm, cứ chờ mưa tạnh, ra mép ao và lấy cái vỏ rau câu để bắt nòng nọc về nuôi, hồi đó tôi cứ tưởng nó là cá. Tôi xúc vài con, bỏ trong cái rau câu nhỏ đó, nuôi vài ngày sau thì tôi cũng chẳng ngó ngàng gì lại nó, chắc chị tôi lại đem đổ vào ao lại. Mấy hôm sau, chị hàng xóm sang kể: "Cá của tao nuôi nó biến thành ếch, nhảy đi rồi!"
Khoảng thời gian sau khi mưa tạnh, đất cứng, lúc đó thì làm được nhiều việc lắm, có thể tập xe đạp mà không cần dắt xe ra tận con đường đất đỏ xóm trước. Rồi thì sau mưa, nhiều cái đồ bị vùi vào đất hồi lâu nó lại hiện lên, ví dụ như mấy mảnh đồng nhỏ, mảnh sắt nhỏ, rồi mấy cái nhẫn nhựa, tôi đi loanh quanh một lúc là lượm được cả khối thứ "có giá trị". Sau mưa, đất cũng màu mỡ hơn, mùa đó nhà tôi hay nuôi vịt con, tôi và chị chờ mưa xong lại đi đào giun và sâu đất, tôi hì hục cầm hai cái que, chờ chị tôi đào xong thì tôi gắp, chứ không hề có can đảm mà bốc bằng tay như chị tôi, thực tế thì chị tôi ban đầu cũng sợ, mà dùng que gắp mất thời gian nên chị tôi liều luôn.
Hồi đó tôi và chị cũng hay bày trò chơi lắm, chả có tiền mua đồ chơi thì mình cứ tự tạo ra thôi! Tôi và chị vẽ khung chơi trò "Chém Cứu" ra đất, rồi bẻ mấy que, tôi thì bẻ nhánh cây tràm, chị thì bẻ cây tre, khi thì tôi dùng que khô, chị dùng que tươi để phân biệt hai quân, trò này thì như trò cờ tướng bây giờ, có lẽ vậy. Chúng tôi cắm xuống rồi chơi, tôi thích trò này vì tôi chơi giỏi, đa số là thắng, tôi thắng rất nhiều người trong xóm. Cứ giờ ra chơi là chơi trò này, nếu đất không cứng như sau mưa thì tôi cũng cố đào đất ướt, gạt lớp đất khô để vẽ bàn cờ, mặc cho chân bẩn đến đâu vì gạt nhiều đất bụi bám nhiều nhưng tôi vẫn bất chấp vì ván cờ đó, chắc là thích thể hiện.
Mưa cả mùa như vậy, chỉ tạnh có mấy ngày rồi mưa tiếp, đi học mang áo mưa, đi đâu cũng mang áo mưa. Tôi đi học với nhỏ bạn thân, tôi mang áo mưa con dơi, là xẻ hai tà bên thân, còn bạn tôi mang áo mưa bình thường. Trời ơi vừa mưa vừa gió, nó ướt hết cả áo tôi, lúc đó ước ao rằng mình có một cái áo mưa bình thường như nhỏ bạn thôi, vì cái áo mưa con dơi đó là trường tặng cho tôi, nên mẹ tôi không mua cho tôi nữa, mà tôi cũng không có nói, lên lớp, ướt át, vui đùa xong lại khô ngay, nên tôi cũng không để tâm. Chỉ thích nhất cái áo dơi là tôi cứ chia nửa tà, vắt ngang qua cổ lái xe đạp, hứng thật nhiều nước rồi thả xuống chân, đôi khi thì rửa tay, lúc đó thì bạn tôi lại ước có áo mưa như tôi. Tuổi trẻ, cứ ao ước cái này cái kia, ngộ thật!

Đêm về, tôi và chị đắp chăn, thò hai cái chân lạnh ngắt đá qua đá lại, rồi kể nhau nghe những chuyện học trò, những mẩu chuyện nho nhỏ, nghe ai đó kể lại hoặc đọc được trên báo thiếu niên. Hai chị em cứ thủ thỉ với nhau, tiếng mưa rơi trên mái ngói rả rích, tiếng ễnh ương ngoài ao kêu từng đợt, cứ tưởng khó chịu nhưng khi nghe quen lại vui tai và cảm thấy thiếu vắng khi nó hết kêu, rồi tiếng chó sủa xa xa,... và hai chị em dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Những buổi sáng sớm mùa mưa, tôi và chị phải dậy từ sớm để đi học vì trường xa. Dậy sớm, hai chị em chui xuống bếp xem mẹ nấu đồ ăn. Tôi thích cảm giác ngồi trong bếp củi nhìn mẹ nấu, mặt còn ngái ngủ, ánh mắt nhìn vào ánh lửa chập chờn và ăn. Đôi khi là khoai lang, sắn ngâm hoặc là cơm nguội, hiếm là bắp, nhưng món tôi thích nhất vẫn là liên quan đến khoai khô, lát nhỏ, hấp cùng cơm thì nó ngọt, ăn với cá, hoặc là khoai khô nấu với đường, dằm mịn, ăn ngọt đến tận đầu lưỡi. Giờ nhắc lại, chao ôi tôi nhớ tha thiết và thèm được ăn, xứ Sài Gòn này, kiếm đâu ra khoai khô chứ.
Câu chuyện gắn với mưa luôn là vui trong tôi, nó chỉ buồn là khi nó đã trở thành kỷ niệm. Những ngày đó, nghèo ơi là nghèo nhưng vui lắm, nếu cho tôi đánh đổi thành giàu có hay sang trọng, tôi cũng không bao giờ đánh đổi, đó là một thời gian quý báu của tôi, một miền ký ức thiếu thốn nhưng luôn vui tươi.
Những khi trời thành phố bất chợt đổ mưa, tôi lại đứng bần thần, tựa người qua khung cửa kính, ngắm mưa một lúc rồi trở lại bàn làm việc. Hai mươi tuổi đầu, đã bon chen lăn lội xứ người nhưng mỗi lần mưa tôi đều thấy lòng mình chùng xuống. Một chút mưa của trời cũng đủ làm tôi nhớ ngày xưa, đã từng có một tôi như thế...
© Phan Thị Thu Hà – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







