Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhớ món ăn của má

2017-06-09 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - Đã mấy hôm rồi nó nằm co ro trong phòng, phần vì lạnh quá, phần vì không biết phải đi đâu, có một mình thì biết đi đâu bây giờ. Hôm nay cũng vậy, nằm một mình trong phòng nghe headphone, đâu đó vang lên vài câu hát, hình như âm thanh phát ra từ quán cà phê đối diện ký túc xá: “Quà nào bằng gia đình sum họp, Tết nào vui bằng Tết đoàn viên…”, nó thoáng thấy buồn, thấy nhớ nhà nhưng nó cố không nghĩ gì thêm, nó sợ nó không kiềm chế được rồi sẽ khóc nức nở. Nó cố nghĩ đến những chuyện vui để quên đi cảm giác nhớ nhà, rồi nó thiếp đi lúc nào chẳng biết…

***

Những ngày cuối năm, Sài Gòn lạnh lắm, cái lạnh mơn man khắp da thịt… Dòng người tấp nập, vội vã thường ngày bỗng đâu biến mất. Chắc có lẽ họ đang trên xe đò về quê ăn Tết. Cái không khí náo nhiệt như thường lệ của Sài Gòn được bao trùm bởi một không gian tĩnh lặng hiếm có…

Nằm gọn trong chiếc chăn ấm, nó thấy lòng mình bồi hồi đến lạ. Ký túc xá hôm nay vắng quá! Chẳng là các bạn sinh viên trong ký túc xá đều đã về quê hết, kẻ về Bắc, người về Trung, người về Nam… Nhưng chỉ có nó - đứa con gái miền Tây chính gốc lại không muốn về nhà. Với lý do là tình nguyện ở lại trực trường cho các bạn về quê, nó nhanh chóng nhận được lời chấp nhận của Ban chấp hành.

Nhưng thật ra nó không muốn về quê là do nó “sợ” phải ăn cái “món ăn quê mùa” của má - món mứt gừng. Nó ghét cay, ghét đắng cái món ăn “nhà quê” ấy. Cái mùi vị gì mà chỉ mới ngửi thôi là đã thấy chán ngán, cái mùi nồng nồng, cay cay sực đến tận mũi khi cho một miếng vào miệng. Chỉ mới nghĩ đến đây thôi là nó đã không muốn về nhà. Về nhà thế nào má cũng bắt ăn cho bằng hết mấy hủ mứt gừng má làm để dành ăn Tết.

Nhớ ngày xưa nhà còn nghèo, ba chạy xe lôi, má gánh quang gánh mứt gừng trên vai đi khắp các ngõ từ sáng đến tối để kiếm tiền nuôi chị em nó ăn học. Ghét món mứt gừng, nhưng nó cũng không phủ nhận rằng cũng nhờ gánh mứt gừng của má mà chị em nó mới có điều kiện được đến trường như bao đám bạn cùng trang lứa. Tuy bây giờ gia đình có điều kiện hơn ngày xưa, ba nó được người ta nhận vào làm việc ở một xưởng lúa gạo nhưng má nó vẫn “trung thành” với cái nghề làm mứt gừng ấy.

 Nhớ món ăn của má

Có đôi lần nó trách móc: “Sao Má không chuyển qua nghề khác làm cho đỡ vất vả hơn? Với lại bây giờ người ta toàn thích ăn những món mứt sản xuất bằng máy móc, ai thèm ăn cái món mứt gừng làm thủ công của má!”. Má cốc đầu nó: “Tổ cha mầy! Cho dù sao này nhà mình có khá giả như thế nào đi chăng nữa thì má cũng quyết không bỏ cái nghề này! Má làm cái nghề này cũng là để nhớ bà ngoại mầy! Món ăn của má tuy không hấp dẫn như của người ta nhưng được cái không có hóa chất, ai thích thì mua, không thích thì thôi, nếu bán không được thì cho bà con, họ hàng.”

Nó không biết nói gì nữa chỉ biết làm thinh nghe má nói. Trong nhà, ai ai cũng khen má làm mứt gừng ngon, ba và thằng Út lúc nào cũng tấm tắc khen, chỉ có nó là chả bao giờ thấy “hợp khẩu vị” với cái món ăn kia.

Ngày nó khăn gói lên Sài Gòn nhập học, má chạy với theo dúi vào tay nó một giỏ xách với hơn chục hủ mứt gừng và không quên dặn:

- Lên đó có lạnh thì ăn mấy miếng mứt gừng cho ấm người nghe con!

Nó giả vờ như không nghe rồi bước vội lên xe. Dù không muốn mang theo nhưng nó cũng không còn cách nào để từ chối. Nó hậm hực nghĩ thầm trong lòng: Má chỉ thích làm theo ý má mà không nghĩ gì cho con cái, mang cái món này lên trên đó chỉ xấu hổ với người ta. Lên đến Sài Gòn, vào ký túc xá, bạn bè chung phòng với nó đến từ mọi miền khác nhau của đất nước, ai cũng mang theo những món ăn nổi tiếng của địa phương mình. Nhỏ Hoa thì mời nó dùng thử kẹo dừa Bến Tre ngọt lịm, nhỏ Chi thì mời nó dùng bánh tráng Tây Ninh mặn mặn cay cay,… món nào cũng ngon, cũng nổi tiếng. Chỉ có nó là không dám mời mọi người dùng thử mứt gừng, không phải nó hẹp hòi mà nó sợ mọi người ăn xong sẽ chê không ngon, sẽ cười chê nó. Chợt nhỏ Hoa nhanh miệng:


 Nhớ món ăn của má
- Bây giờ đến lượt Kim, có món gì thết đãi tụi này không nè?

- Ừ… thì mình… cũng có đó! Nhưng chỉ sợ các bạn chê thôi! - Nó ngập ngừng.

- Trời! Tụi này ăn gì cũng được hết! Không ai chê, khen gì đâu!

Không còn cách nào để từ chối, nó ngại ngùng lấy vài hủ mứt gừng trong giỏ xách ra mời các bạn. Khác với suy nghĩ của nó, ai ăn xong cũng khen lấy, khen để, có đứa còn xin thêm để mang về quê làm quà cho gia đình. Nó thấy vui trong lòng vì ít ra cũng có người khen món mứt gừng của má. Nhưng chưa bao giờ nó nói với các bạn là món này do chính tay má làm.

Tết năm nay, nó quyết định ở lại Sài Gòn. Nói là nói vậy nhưng nó cũng thấy buồn lắm. Chắc giờ này ở quê đang bận rộn lắm đây! Ba thì lo sơn lại nhà cửa với sửa soạn lại mấy cây mai. Má thì bận rộn với nồi bánh tét, nồi thịt kho và đặc biệt là “món ăn muôn thuở” của gia đình: món mứt gừng. Thằng Út thì chắc đang chạy tới, chạy lui phụ má cái này, giúp ba cái nọ. Mà bận rộn thì chắc không ai thèm nhớ đến nó đâu. Nó thầm nghĩ rồi chậc lưỡi, thôi kệ…

Đã mấy hôm rồi nó nằm co ro trong phòng, phần vì lạnh quá, phần vì không biết phải đi đâu, có một mình thì biết đi đâu bây giờ. Hôm nay cũng vậy, nằm một mình trong phòng nghe headphone, đâu đó vang lên vài câu hát, hình như âm thanh phát ra từ quán cà phê đối diện ký túc xá: “Quà nào bằng gia đình sum họp, Tết nào vui bằng Tết đoàn viên…”, nó thoáng thấy buồn, thấy nhớ nhà nhưng nó cố không nghĩ gì thêm, nó sợ nó không kiềm chế được rồi sẽ khóc nức nở. Nó cố nghĩ đến những chuyện vui để quên đi cảm giác nhớ nhà, rồi nó thiếp đi lúc nào chẳng biết…

 Nhớ món ăn của má

Chợt điện thoại reo lên, nó choàng dậy cầm ngay điện thoại, thì ra là cuộc gọi từ dưới quê của thằng Út:

- Hai nghe nè Út! - Nó uể oải.

- Khi nào Hai về? - Thằng Út nhanh miệng.

- Ừ… thì…

- Hai nhanh nhanh về đi! Má làm cho Hai mấy hủ mứt gừng! Má nhớ Hai… Má khóc…

- …

- Hai nghe Út nói gì hông?

Tút… tút… tút…

Nó cúp máy vì không biết nói gì thêm nữa, nó thấy có cái gì đó nghẹn ở cổ, nó thấy sống mũi cay cay… Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má nó… Nó khóc… Chưa bao giờ nó khóc nhiều và nức nở như thế. Chợt thoang thoảng mùi mứt gừng nồng nồng, cay cay xộc vào mũi nó. Nó chợt nhận ra một điều rằng: Nó nhớ má, nhớ món mứt gừng của má...

© Phạm Thị Yên Đang – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top