Nhất bên trọng, nhất bên khinh (Bóng mát tâm hồn)
2018-04-09 09:28
Tác giả: Giọng đọc: Tuấn Anh
- Ta thấy tay nghề của anh rất khá. Trước kia, anh có học hành được chữ gì không?
- Bẩm có thưa quan lớn. Nhưng con học chẳng được bao nhiêu. Chỉ gọi là biết chữ thôi ạ
- Ta trông anh sáng sủa, khôi ngô, ăn nói hoạt bát. Ta có con ngựa trắng rất quý, đang cột ở ngoài sân. (tiếng ngựa hí). Anh thử làm bài vịnh con ngựa đó coi. Hay thì ta sẽ thưởng
- Dạ, xin tuân lệnh. Xin quan lớn cho con vài phút
- Ngựa trắng lông như tuyết
Bốn chân cứng như sắt
Tướng công cưỡi ngựa trắng
Ngựa trắng chạy như bay
- Hay! Khá khen cho nhà ngươi làm nghề mộc mà vịnh được bài thơ như vậy. Quả là văn hay chữ tốt. Ta thưởng cho ngươi một thúng thóc, một quan tiền. Người đâu, ban thưởng!
- Dạ, con xin đội ơn quan lớn!
Anh thợ ra về, gánh bên thúng thóc, bên đồ lề, thấy bên nặng bên nhẹ
- Ôi trời, đúng là nhất bên trọng, nhất bên khinh. Gánh về kiểu này khó đây
- Hahaha. Ngươi quả đúng là người biết dùng chữ. Ta thưởng thêm một thúng thóc nữa cho cân xứng. Bây giờ thì ngươi có thể gánh về dễ dàng rồi chứ?
Anh thợ mộc về nhà kể lại câu chuyện cho mọi người nghe. Có anh hàng xóm dốt đặc cán mai, nhưng thấy được lắm tiền lắm thóc như thế, bèn nổi tính tham, liền bảo anh thợ mộc dạy cho bài thơ và câu nói chữ nọ. Học thuộc rồi, anh ta cũng sắp một đôi quang gánh và một ít dụng cụ vào dinh quan xin việc.
- Dạ bẩm quan, con là học trò. Vì gia cảnh thiếu thốn, con đành cậy nhờ cửa quan cho con xin được việc làm trong phủ ạ!
- Ngươi là học trò ư? Được. Ta đang cần thầy dạy chữ cho con trai ta. Nếu ngươi thực hiện được đề bài ta giao. Ta sẽ cân nhắc và có trọng thưởng.
Ngươi có nhìn thấy bà cụ đang quét sân ở kia không? Hãy làm cho ta bài thơ vịnh bà cụ
“Trời ơi, sao lại là vịnh bà cụ mà không phải là vịnh con ngựa trắng? Mình chỉ thuộc mỗi bài thơ vịnh con ngựa. Bà cụ thì vịnh thế nào đây? Mà thôi, có lẽ bà cụ hay con ngựa thì cũng giống nhau cả”
- Bà cụ tóc như tuyết
- Ừ, được đó
- Bốn chân cứng như sắt
- Bà cụ có hai chân, sao lại nói bốn? Ý hơi ép, nhưng cũng tạm được. Ngâm tiếp đi!
- Tướng công cưỡi bà cụ
Bà cụ chạy như bay
- Cái gì? Nhà ngươi vịnh thơ như thế hả? Vậy mà cũng xưng là học trò? Cái ngữ ngươi chỉ là đồ ăn hại! Bay đâu, phạt hắn 30 roi vào mông cho ta!
- Dạ, quan lớn tha tội! Quan lớn tha tội! (tiếng đánh roi) Con lỡ dại, con không dám nói càn nữa. Xin quan lớn tha cho!
- Nhất bên trọng, nhất bên khinh
- A, còn muốn cân hai bên à? Đánh tiếp 30 roi vào mông còn lại cho nó đều!
Lồng tiếng: Tuấn Anh
Thực hiện: blogradio.vn – VNNPLUS; JSC
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ
"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".
Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)
Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.
Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)
Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)
Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)
Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)
Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...
Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)
Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.
Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)
Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.