Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người bạn phòng tin học (Phần 2)

2023-02-06 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi tự hỏi phải chăng mình nuối tiếc và hối hận đến nỗi ảo tưởng rồi không? Nghe nói càng thích một ai, càng dễ ảo tưởng người đó cũng đang thích mình. Chỉ một ánh mắt của crush cũng đủ để ta phân tích ra cả đống kịch bản trong đầu, chỉ một nụ cười cũng đủ làm ta thao thức cả đêm, tự hỏi “Cậu ấy cũng thích mình sao?”

***

Phần 3: Một lần nữa, mất kết nối

Mùa hè đã qua, và ngày cuối hè đó, cậu ấy không xuất hiện. Tựa như biến mất vào mùa hè cuối cùng của thời học sinh vậy.

Tôi đã đợi, thậm chí buổi chiều hôm ấy, tôi cũng không đến phòng tin học học cùng đội tuyển tin học. Và tất cả những giờ nghỉ trưa từ hôm đó cho đến hết tuần, tôi đều đợi cậu ấy ở cầu thang xoắn.

Phải có lý do gì đó, cậu ấy mới không tới, phải có lý do gì đó, Thu mới không tới. Phải, tôi biết cậu ấy tên là Thu, thực ra, tôi đã biết cậu ấy là ai từ lâu. Cô gái tóc ngắn lúc nào cũng đeo chiếc tai nghe màu xanh, tựa như từ chối được tiếp nhận bởi thế giới, một cô gái có thể hòa vào dòng người và biến mất bất cứ lúc nào, nếu đã vuột mất thì thật khó để tìm ra. Thực ra, để tìm ra cậu ấy không khó, nhất là khi mỗi ngày tôi đều có mặt ở phòng tin học.

Ban đầu, tôi chỉ coi cậu ấy như một người bạn tâm giao bí ẩn mà thôi.

Nhưng dần dần, cậu ấy là cô gái ngày thứ hai. Dần dần, cậu ấy là cô gái sẽ viết những lời thủ thỉ bí mật ở chiếc máy tính bí mật, ở folder mà chỉ mình chúng tôi biết. Dần dần, cậu ấy là Thu. Dần dần, cậu ấy là người mà tôi không thể nào không để ý đến, khi tình cờ gặp ở Canteen, tình cờ gặp trên sân vận động, tình cờ đi ngang qua nhau ở sân trường. Dần dần, bóng dáng của cậu ấy không thể nào lẫn vào biển người được nữa, rõ ràng cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, vậy mà tôi chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra cậu ấy. Tôi đã thích cậu ấy như thế. Thích một cách thầm lặng, chân thành, tình cảm của một cậu nam sinh thường rõ ràng bộc lộ, không thể giấu giếm.

Tôi tự hỏi? Phải chăng tình cảm của mình đã làm phiền cậu ấy? Phải chăng cậu ấy thấy sao mà kỳ cục, lạ lẫm và phiền phức, khi người bạn vốn ở sau màn hình máy tính đột nhiên muốn bước ra, nói những lời tâm tình, đòi hỏi phải được nhìn thấy và nói chuyện với cậu ấy mỗi ngày.

“Có phải? Cậu ấy ghét mình, nhưng không tiện từ chối, nên mới vậy.”

Nếu là tôi, nếu tôi từng kể rất nhiều chuyện bí mật cho một người bí mật, yên tâm rằng người đó sẽ không bao giờ bước vào cuộc sống của mình, và bản thân sẽ luôn an toàn trốn trong vỏ bọc “ẩn danh” của một người xa lạ. Hẳn tôi sẽ chần chừ lắm khi đột nhiên phải dùng thân phận thật sự bộc lộ bản thân ra với người ấy.

Phải chăng rồi đây cậu ấy sẽ không nói chuyện với tôi nữa, chiếc máy tính sẽ trở nên im lìm, và tất cả những dòng tin của chúng tôi sẽ dừng lại ở lời đồng ý hôm đó của cậu ấy, lời đồng ý đã khiến cậu con trai 17 tuổi cười ngẩn ngơ hồi lâu, giờ đây chỉ khiến tôi vừa bẽ bàng vừa bối rối.

Cả mùa hè của tôi chìm trong tâm trạng nặng nề như thế.

Mùa hè kết thúc, như một thói quen, nhưng dường như đây cũng là sự thúc giục sâu kín mà tôi không muốn thừa nhận, ngay ngày đầu tiên trở lại phòng tin học, tôi đã bật máy tính lên và tìm folder trò chuyện của chúng tôi.

Nhưng folder trò chuyện đã biến mất.

Bất ngờ.

Không lời báo trước.

Nhưng lại là điều mà rất có thể sẽ xảy ra.

Thì ra chuyện tồi tệ hơn cả việc không còn được nói chuyện với nhau nữa ấy là: Tất cả hồi ức, tất cả minh chứng cho sự kết nối của chúng tôi, đã biến mất.

Chúng tôi… một lần nữa lại mất kết nối với nhau.

Phần 4: Lời đầu tiên cậu ấy nói với tôi là…

Năm lớp 12, lớp tôi không thực hành ở phòng tin học nữa, có nghĩa là, tôi không được đến phòng tin học nữa.

Có một ngày, đi qua phòng tin học, tôi đã lẻn vào và đăng nhập vào chiếc máy tính ấy, nhưng folder vốn có kia đã biến mất tự lúc nào.

Nghe nói mỗi mùa hè, bộ nhớ của máy tính trường sẽ được dọn dẹp một lần. Vậy nên cơ hội gặp Quân Anh kia, là cơ hội duy nhất mà ông trời cho tôi, cũng là cơ hội đã bị tôi vì tự ti mà vứt bỏ.

Tôi không biết mình có được phép buồn nản hay không nữa.

Thực ra cuộc sống của tôi không có gì thay đổi nhiều lắm, chỉ là bây giờ, tôi có thêm một vài thói quen. Trên sân trường, một cách vô thức sẽ kiếm tìm bóng dáng của Quân Anh. Thỉnh thoảng lại vào ins của Quân Anh xem story mới của cậu ấy, nhưng tất nhiên là chẳng bao giờ thả tim. Giờ ra chơi tiết thứ hai, đa phần học sinh sẽ tranh thủ đi ăn sáng, kể từ khi biết Quân Anh hay đến canteen giờ đó, dù đã ăn sáng rồi, tôi vẫn sẽ mua một hộp sữa, lặng lẽ ngồi trong một góc canteen, nhìn Quân Anh đứng giữa vòng tròn bạn bè của cậu.

Có đôi khi, tôi đã thấy Quân Anh nhìn về phía mình, cũng có đôi khi, tôi cảm giác Quân Anh muốn đi về hướng này, nhưng cứ chần chừ lần lữa mãi không thôi.

Tôi tự hỏi phải chăng mình nuối tiếc và hối hận đến nỗi ảo tưởng rồi không? Nghe nói càng thích một ai, càng dễ ảo tưởng người đó cũng đang thích mình. Chỉ một ánh mắt của crush cũng đủ để ta phân tích ra cả đống kịch bản trong đầu, chỉ một nụ cười cũng đủ làm ta thao thức cả đêm, tự hỏi “Cậu ấy cũng thích mình sao?”.

Nhưng chuyện khó xảy ra đến như vậy, dù tôi cũng muốn mơ mộng một chút để an ủi bản thân cũng khó có thể dối lòng.

Quân Anh chắc chắn không biết tôi chính là người cho cậu ấy leo cây mùa hè trước, mà có biết, thì cậu ấy có khi nào sẽ để ý đến một cô gái như tôi.

Kết nối duy nhất của chúng tôi đã vô tình bị xóa đi rồi, làm sao khôi phục được nữa.

Thời gian trôi đi, tôi tập trung vào chuyện học hành, lớp 12 học đến nỗi mụ mị cả đầu óc, lâu dần câu chuyện này cũng bị trôi vào dĩ vãng. Tôi cũng không còn đến Canteen, không ra sân bóng mỗi buổi chiều rảnh rỗi, thỉnh thoảng trên sân trường đụng phải ánh mắt Quân Anh, tôi đã có thể bình tĩnh quay đầu đi, tim không còn hy vọng hay ảo tưởng gì nữa.

Cho đến ngày tốt nghiệp. Trước khi tạm biệt mái trường đã gắn bó ba năm cấp 3, tôi quyết định quay trở lại phòng tin học. Dù rằng rất có thể, cửa phòng tin học đã đóng. Tôi bước chân chầm chậm lên hành lang, cơn gió cuối cùng của thời học sinh, ánh nắng chiếu loang lổ trên sân trường, phượng đỏ cả một góc trời, tất cả rồi đây sẽ chỉ còn là hồi ức. Hành lang ngập nắng.

Tôi thấy Quân Anh.

Áo sơ mi như tỏa sáng, mái tóc đen ngắn gọn gàng, cậu dựa trên lan can, nhìn xuống sân trường.

Tôi khựng lại. Rồi lại nghĩ, có gì đâu, cứ tự nhiên đi qua thôi. Tôi lúng túng bước đến gần Quân Anh, dường như tiếng tim đập ngày càng loạn nhịp.

Quân Anh quay sang, khi nhìn thấy tôi, cậu hơi giật mình. Ánh mắt vừa bối rối, vừa lúng túng, như không ngờ sẽ gặp một người bỗng nhiên bước ra làm phiền cậu ấy vậy. Vậy nhưng, thật lạ, ánh mắt của Quân Anh còn tựa như, một cậu bé, bỗng nhiên được người lớn cho một viên kẹo ngọt. Chờ mong mà phải dằn lòng, không được quá háo hức, như sợ viên kẹo chạy mất vậy.

Quân Anh mở lời trước: “Thu”

Tôi hơi mở to mắt bất ngờ, cậu ấy biết tên tôi sao?

Im lặng một hồi lâu, tôi rụt rè mở miệng:

“Chúng mình… chưa nói chuyện với nhau bao giờ.”

Cậu biết mình hả? Nhưng tôi không dám nói ra.

Tôi tinh ý nhận ra, hình như hai vành tai của Quân Anh dần đỏ lên, như ráng chiều mùa hè.

“Gặp Thu ở đây, thật không có gì may mắn hơn nữa.”

Quân Anh nói nhỏ. Rồi nhìn thẳng vào tôi, tựa như đã hạ quyết tâm làm gì đó: “Tớ… tớ đã đi tìm Thu, nhưng cả buổi lễ hôm nay không thấy bóng dáng Thu… Thu đâu.” “Tớ có chuyện… muốn nói với Thu, liên quan đến phòng Tin Học này, không biết… không biết Thu có đoán ra không?”

Tôi cảm thấy hai má mình nóng rực, trong tim bùng lên một suy đoán không dám tin, một suy đoán đẹp như mơ. Tôi thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Quân Anh, nhưng rồi lại chầm chậm, vừa mong mỏi vừa bối rối, ngước lên.

Quân Anh có một đôi mắt sáng như sao, một đôi mắt không thể nói dối. Nhìn vào đôi mắt ấy, dường như trong đó có lời khẳng định chắc chắn cho suy đoán trong lòng tôi. “Quân Anh… có phải…”

Quân Anh lại chần chừ, không dám mở miệng, nhiều lần muốn nói lại thôi. Thời gian từng phút trôi qua, vành tai Quân Anh dường như ngày càng đỏ, sắc đỏ lan cả lên gương mặt cậu. Cuối cùng, Quân Anh hít một hơi thở thật sâu…

“Thu, tớ là cậu bạn ở chiếc máy tính mất kết nối.”

Giọng nói của Quân Anh rất nhỏ, tựa như tan vào gió hè, nhưng bất ngờ sao, dường như giọng nói ấy, thoảng đến tận tim tôi.

Tôi hiểu ý của Quân Anh.

Cuối cùng thời gian và không gian của chúng tôi, lần đầu tiên, đã trùng khớp nhau, cuối cùng, cậu bạn mà tôi gọi là T, đã đứng trước mặt tôi, vành tai đỏ rực vì xấu hổ, ăn nói lắp ba lắp lắp bắp, chia sẻ cho tôi bí mật mà chỉ tôi và cậu ấy biết.

Tôi mỉm cười, lần này, tôi sẽ không để mất kết nối với cậu ấy nữa.

Và mùa hè đã kết thúc, nhưng chuyện của chúng tôi mới chỉ bắt đầu. Chuyện về tiết thứ ba, ngày thứ hai, năm lớp 11.

(Hết)

© Hà Thu - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Replay Blog Radio: Người hát những bản tình ca

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

back to top