Người bạn phòng tin học (Phần 2)
2023-02-06 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi tự hỏi phải chăng mình nuối tiếc và hối hận đến nỗi ảo tưởng rồi không? Nghe nói càng thích một ai, càng dễ ảo tưởng người đó cũng đang thích mình. Chỉ một ánh mắt của crush cũng đủ để ta phân tích ra cả đống kịch bản trong đầu, chỉ một nụ cười cũng đủ làm ta thao thức cả đêm, tự hỏi “Cậu ấy cũng thích mình sao?”
***
Phần 3: Một lần nữa, mất kết nối
Mùa hè đã qua, và ngày cuối hè đó, cậu ấy không xuất hiện. Tựa như biến mất vào mùa hè cuối cùng của thời học sinh vậy.
Tôi đã đợi, thậm chí buổi chiều hôm ấy, tôi cũng không đến phòng tin học học cùng đội tuyển tin học. Và tất cả những giờ nghỉ trưa từ hôm đó cho đến hết tuần, tôi đều đợi cậu ấy ở cầu thang xoắn.
Phải có lý do gì đó, cậu ấy mới không tới, phải có lý do gì đó, Thu mới không tới. Phải, tôi biết cậu ấy tên là Thu, thực ra, tôi đã biết cậu ấy là ai từ lâu. Cô gái tóc ngắn lúc nào cũng đeo chiếc tai nghe màu xanh, tựa như từ chối được tiếp nhận bởi thế giới, một cô gái có thể hòa vào dòng người và biến mất bất cứ lúc nào, nếu đã vuột mất thì thật khó để tìm ra. Thực ra, để tìm ra cậu ấy không khó, nhất là khi mỗi ngày tôi đều có mặt ở phòng tin học.
Ban đầu, tôi chỉ coi cậu ấy như một người bạn tâm giao bí ẩn mà thôi.
Nhưng dần dần, cậu ấy là cô gái ngày thứ hai. Dần dần, cậu ấy là cô gái sẽ viết những lời thủ thỉ bí mật ở chiếc máy tính bí mật, ở folder mà chỉ mình chúng tôi biết. Dần dần, cậu ấy là Thu. Dần dần, cậu ấy là người mà tôi không thể nào không để ý đến, khi tình cờ gặp ở Canteen, tình cờ gặp trên sân vận động, tình cờ đi ngang qua nhau ở sân trường. Dần dần, bóng dáng của cậu ấy không thể nào lẫn vào biển người được nữa, rõ ràng cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, vậy mà tôi chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra cậu ấy. Tôi đã thích cậu ấy như thế. Thích một cách thầm lặng, chân thành, tình cảm của một cậu nam sinh thường rõ ràng bộc lộ, không thể giấu giếm.
Tôi tự hỏi? Phải chăng tình cảm của mình đã làm phiền cậu ấy? Phải chăng cậu ấy thấy sao mà kỳ cục, lạ lẫm và phiền phức, khi người bạn vốn ở sau màn hình máy tính đột nhiên muốn bước ra, nói những lời tâm tình, đòi hỏi phải được nhìn thấy và nói chuyện với cậu ấy mỗi ngày.
“Có phải? Cậu ấy ghét mình, nhưng không tiện từ chối, nên mới vậy.”
Nếu là tôi, nếu tôi từng kể rất nhiều chuyện bí mật cho một người bí mật, yên tâm rằng người đó sẽ không bao giờ bước vào cuộc sống của mình, và bản thân sẽ luôn an toàn trốn trong vỏ bọc “ẩn danh” của một người xa lạ. Hẳn tôi sẽ chần chừ lắm khi đột nhiên phải dùng thân phận thật sự bộc lộ bản thân ra với người ấy.
Phải chăng rồi đây cậu ấy sẽ không nói chuyện với tôi nữa, chiếc máy tính sẽ trở nên im lìm, và tất cả những dòng tin của chúng tôi sẽ dừng lại ở lời đồng ý hôm đó của cậu ấy, lời đồng ý đã khiến cậu con trai 17 tuổi cười ngẩn ngơ hồi lâu, giờ đây chỉ khiến tôi vừa bẽ bàng vừa bối rối.
Cả mùa hè của tôi chìm trong tâm trạng nặng nề như thế.
Mùa hè kết thúc, như một thói quen, nhưng dường như đây cũng là sự thúc giục sâu kín mà tôi không muốn thừa nhận, ngay ngày đầu tiên trở lại phòng tin học, tôi đã bật máy tính lên và tìm folder trò chuyện của chúng tôi.
Nhưng folder trò chuyện đã biến mất.
Bất ngờ.
Không lời báo trước.
Nhưng lại là điều mà rất có thể sẽ xảy ra.
Thì ra chuyện tồi tệ hơn cả việc không còn được nói chuyện với nhau nữa ấy là: Tất cả hồi ức, tất cả minh chứng cho sự kết nối của chúng tôi, đã biến mất.
Chúng tôi… một lần nữa lại mất kết nối với nhau.
Phần 4: Lời đầu tiên cậu ấy nói với tôi là…
Năm lớp 12, lớp tôi không thực hành ở phòng tin học nữa, có nghĩa là, tôi không được đến phòng tin học nữa.
Có một ngày, đi qua phòng tin học, tôi đã lẻn vào và đăng nhập vào chiếc máy tính ấy, nhưng folder vốn có kia đã biến mất tự lúc nào.
Nghe nói mỗi mùa hè, bộ nhớ của máy tính trường sẽ được dọn dẹp một lần. Vậy nên cơ hội gặp Quân Anh kia, là cơ hội duy nhất mà ông trời cho tôi, cũng là cơ hội đã bị tôi vì tự ti mà vứt bỏ.
Tôi không biết mình có được phép buồn nản hay không nữa.
Thực ra cuộc sống của tôi không có gì thay đổi nhiều lắm, chỉ là bây giờ, tôi có thêm một vài thói quen. Trên sân trường, một cách vô thức sẽ kiếm tìm bóng dáng của Quân Anh. Thỉnh thoảng lại vào ins của Quân Anh xem story mới của cậu ấy, nhưng tất nhiên là chẳng bao giờ thả tim. Giờ ra chơi tiết thứ hai, đa phần học sinh sẽ tranh thủ đi ăn sáng, kể từ khi biết Quân Anh hay đến canteen giờ đó, dù đã ăn sáng rồi, tôi vẫn sẽ mua một hộp sữa, lặng lẽ ngồi trong một góc canteen, nhìn Quân Anh đứng giữa vòng tròn bạn bè của cậu.
Có đôi khi, tôi đã thấy Quân Anh nhìn về phía mình, cũng có đôi khi, tôi cảm giác Quân Anh muốn đi về hướng này, nhưng cứ chần chừ lần lữa mãi không thôi.
Tôi tự hỏi phải chăng mình nuối tiếc và hối hận đến nỗi ảo tưởng rồi không? Nghe nói càng thích một ai, càng dễ ảo tưởng người đó cũng đang thích mình. Chỉ một ánh mắt của crush cũng đủ để ta phân tích ra cả đống kịch bản trong đầu, chỉ một nụ cười cũng đủ làm ta thao thức cả đêm, tự hỏi “Cậu ấy cũng thích mình sao?”.
Nhưng chuyện khó xảy ra đến như vậy, dù tôi cũng muốn mơ mộng một chút để an ủi bản thân cũng khó có thể dối lòng.
Quân Anh chắc chắn không biết tôi chính là người cho cậu ấy leo cây mùa hè trước, mà có biết, thì cậu ấy có khi nào sẽ để ý đến một cô gái như tôi.
Kết nối duy nhất của chúng tôi đã vô tình bị xóa đi rồi, làm sao khôi phục được nữa.
Thời gian trôi đi, tôi tập trung vào chuyện học hành, lớp 12 học đến nỗi mụ mị cả đầu óc, lâu dần câu chuyện này cũng bị trôi vào dĩ vãng. Tôi cũng không còn đến Canteen, không ra sân bóng mỗi buổi chiều rảnh rỗi, thỉnh thoảng trên sân trường đụng phải ánh mắt Quân Anh, tôi đã có thể bình tĩnh quay đầu đi, tim không còn hy vọng hay ảo tưởng gì nữa.
Cho đến ngày tốt nghiệp. Trước khi tạm biệt mái trường đã gắn bó ba năm cấp 3, tôi quyết định quay trở lại phòng tin học. Dù rằng rất có thể, cửa phòng tin học đã đóng. Tôi bước chân chầm chậm lên hành lang, cơn gió cuối cùng của thời học sinh, ánh nắng chiếu loang lổ trên sân trường, phượng đỏ cả một góc trời, tất cả rồi đây sẽ chỉ còn là hồi ức. Hành lang ngập nắng.
Tôi thấy Quân Anh.
Áo sơ mi như tỏa sáng, mái tóc đen ngắn gọn gàng, cậu dựa trên lan can, nhìn xuống sân trường.
Tôi khựng lại. Rồi lại nghĩ, có gì đâu, cứ tự nhiên đi qua thôi. Tôi lúng túng bước đến gần Quân Anh, dường như tiếng tim đập ngày càng loạn nhịp.
Quân Anh quay sang, khi nhìn thấy tôi, cậu hơi giật mình. Ánh mắt vừa bối rối, vừa lúng túng, như không ngờ sẽ gặp một người bỗng nhiên bước ra làm phiền cậu ấy vậy. Vậy nhưng, thật lạ, ánh mắt của Quân Anh còn tựa như, một cậu bé, bỗng nhiên được người lớn cho một viên kẹo ngọt. Chờ mong mà phải dằn lòng, không được quá háo hức, như sợ viên kẹo chạy mất vậy.
Quân Anh mở lời trước: “Thu”
Tôi hơi mở to mắt bất ngờ, cậu ấy biết tên tôi sao?
Im lặng một hồi lâu, tôi rụt rè mở miệng:
“Chúng mình… chưa nói chuyện với nhau bao giờ.”
Cậu biết mình hả? Nhưng tôi không dám nói ra.
Tôi tinh ý nhận ra, hình như hai vành tai của Quân Anh dần đỏ lên, như ráng chiều mùa hè.
“Gặp Thu ở đây, thật không có gì may mắn hơn nữa.”
Quân Anh nói nhỏ. Rồi nhìn thẳng vào tôi, tựa như đã hạ quyết tâm làm gì đó: “Tớ… tớ đã đi tìm Thu, nhưng cả buổi lễ hôm nay không thấy bóng dáng Thu… Thu đâu.” “Tớ có chuyện… muốn nói với Thu, liên quan đến phòng Tin Học này, không biết… không biết Thu có đoán ra không?”
Tôi cảm thấy hai má mình nóng rực, trong tim bùng lên một suy đoán không dám tin, một suy đoán đẹp như mơ. Tôi thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Quân Anh, nhưng rồi lại chầm chậm, vừa mong mỏi vừa bối rối, ngước lên.
Quân Anh có một đôi mắt sáng như sao, một đôi mắt không thể nói dối. Nhìn vào đôi mắt ấy, dường như trong đó có lời khẳng định chắc chắn cho suy đoán trong lòng tôi. “Quân Anh… có phải…”
Quân Anh lại chần chừ, không dám mở miệng, nhiều lần muốn nói lại thôi. Thời gian từng phút trôi qua, vành tai Quân Anh dường như ngày càng đỏ, sắc đỏ lan cả lên gương mặt cậu. Cuối cùng, Quân Anh hít một hơi thở thật sâu…
“Thu, tớ là cậu bạn ở chiếc máy tính mất kết nối.”
Giọng nói của Quân Anh rất nhỏ, tựa như tan vào gió hè, nhưng bất ngờ sao, dường như giọng nói ấy, thoảng đến tận tim tôi.
Tôi hiểu ý của Quân Anh.
Cuối cùng thời gian và không gian của chúng tôi, lần đầu tiên, đã trùng khớp nhau, cuối cùng, cậu bạn mà tôi gọi là T, đã đứng trước mặt tôi, vành tai đỏ rực vì xấu hổ, ăn nói lắp ba lắp lắp bắp, chia sẻ cho tôi bí mật mà chỉ tôi và cậu ấy biết.
Tôi mỉm cười, lần này, tôi sẽ không để mất kết nối với cậu ấy nữa.
Và mùa hè đã kết thúc, nhưng chuyện của chúng tôi mới chỉ bắt đầu. Chuyện về tiết thứ ba, ngày thứ hai, năm lớp 11.
(Hết)
© Hà Thu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Người hát những bản tình ca
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Có 4 chòm sao này được sao MỘC độ, số ĐỎ hơn cả mong đợi vào cuối tháng 3/2023
May mắn thay, các hành tinh sẽ mang lại sự dịu dành cho những cung hoàng đạo may mắn cuối tháng 3/2023 sau đây dù vũ trụ đang hỗn loạn

12 cung hoàng đạo vượt qua giai đoạn bế tắc như thế nào?
Cách 12 chòm sao vượt qua bế tắc khi những nỗ lực của mình mãi mà vẫn chưa đem lại kết quả như ý là gì? Nếu đang rơi vào hoàn cảnh tương tự, mời bạn cùng theo dõi bài viết dưới đây để tìm ra giải pháp cho bản thân mình bạn nhé.

Vận trình tài lộc 12 con giáp tháng 2 nhuận 2023
Xem tài lộc 12 con giáp tháng 2 nhuận 2023, bạn sẽ biết trước mình phải đối diện với nguy cơ hoặc cơ hội nào phía trước, từ đó giữ thế chủ động trong mọi việc.

12 con giáp sẽ đối mặt với những điềm xui rủi nào vào tháng 2 nhuận 2023
Xem vận hạn 12 con giáp tháng 2 nhuận 2023, bạn sẽ biết nguy cơ gì đang rình rập trước mắt, từ đó luôn sẵn sàng tinh thần ứng phó và vượt qua.

Tháng 2 nhuận 2023, thần May Mắn sẽ thúc vượng vận khí của 12 con giáp trên phương diện nào
Xem may mắn của 12 con giáp tháng 2 nhuận 2023, bạn sẽ biết cơ hội nào đang chờ mình nắm bắt. Hãy vững tin tiến về phía trước, bạn sẽ gặt hái thành công.

4 tuổi này đổi vận ngoạn mục, tiền bạc cứ ầm ầm đổ về túi trong tháng 2 nhuận năm nay!
Xin chúc mừng 4 con giáp phát tài tháng 2/2023 nhuận. Đây là thời điểm thích hợp để bạn đầu tư kinh doanh, mạnh dạn hiện thực hóa các kế

Sẽ có một ngày nỗi đau thôi khóc
Huế cổ kính dần chìm vào giấc mộng, giấc mộng của ngày xưa xa lắc, mãi mang theo hoài niệm vốn cho vào dĩ vãng xa vời. Ngày hôm đó, nắng gắt đến mệt mỏi, không còn là Huế của những ngày ẩm ướt, mịt mù nước mắt nữa.

Anh có từng yêu em nhiều như em đã yêu anh?
Chúng ta sống với hi vọng được yêu thương. Có những người xuất hiện tuổi thanh xuân của ta và cùng ta trải qua hết những cung bậc cảm xúc nhưng lại không thể tiếp tục mãi với ta ở chặng đường còn lại. Tình cảm thay đổi khi con người thay đổi, dù là em hay anh cũng nên biết đã đến thời điểm thích hợp để buông tay nhau.

2 quy tắc đổi vận: Cuộc đời hanh thông, tâm lý vững vàng, người người kính nể
Nếu bạn muốn có một cuộc sống an nhiên, ít sóng gió và được mọi người kính trọng thì nhất định phải nắm rõ 2 quy tắc sau. Đây là chìa khóa vàng giúp bạn vững bước trên đường đời, chẳng sợ gì bão giông.

10 nữ chính phim Hàn truyền cảm hứng giúp bạn tự tin vào chính mình
Hầu hết mọi người đều cho rằng người hâm mộ phim Hàn Quốc chỉ yêu thích hình tượng nam chính điển trai, nam tính và mạnh mẽ. Trên thực tế, bên cạnh những soái ca Hàn Quốc làm tan chảy biết bao trái tim thiếu nữ, hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ, thành đạt và sẵn sàng đương đầu mọi khó khăn cũng thu hút không kém sự ngưỡng mộ từ phần đông khán giả. Dưới đây là danh sách 10 nữ chính phim Hàn truyền cảm hứng cho tinh thần không khuất phục và luôn cố gắng cải thiện để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.