Người bạn nhỏ trên bầu trời xanh
2023-03-28 01:30
Tác giả: Vy Le
blogradio.vn - Kí ức lắng đọng sâu trong tâm trí, chiếc khóa cửa nhỏ trong lòng như được tháo gỡ ra. Một cô bé ngồi trong phòng đang ôm tấm ảnh cũ òa lên khóc. Cậu đi rồi, đi thật xa. Liệu bao giờ quay về? Dù biết sẽ chẳng còn cơ hội, nhưng tôi vẫn mong một ngày nào đó hai ta gặp lại. Đám mây xám xịt tối sầm tan dần theo thời gian, trời lại sáng. Cầu vồng xuất hiện. Tôi nhìn lên bầu trời qua khung cửa "Xin chào! Người bạn nhỏ trên bầu trời xanh. Hôm nay của cậu thế nào?"
***
Sau những buổi học trên trường mệt mỏi, tôi mở cánh cửa phòng ngả người vào chiếc giường thân yêu rồi từ từ ngủ thiếp đi. Nhưng...
Trước mắt tôi là khung cảnh quen thuộc đến lạ kì nhưng chẳng thể nhớ nơi đó là nơi nào. Bỗng nhiên một giọng nói xuất hiện.
"Ngày hôm nay của cậu thế nào?" Đó là tiếng hỏi của một cô bé đang ngước nhìn lên bầu trời xám xịt.
Bầu trời không vọng lại, chỉ có những cơn gió từ từ thổi qua, từng đợt gió mạnh ùa ùa kéo đến, rồi hai ba giọt nước rơi xuống nền đất khô khan... trời mưa rồi.
Cô bé tiến lại gần chỗ ngoài hiên, đưa hai tay nhỏ bé ra giữa khoảng không trời đất, giọt mưa cứ vậy đọng lại trên đôi tay ấy ướt sũng rồi...
Cô bé trầm ngâm nhìn lại, hét to.
“Hôm nay cậu không vui hả? Không sao đâu, tớ ở đây, ở dưới này nè”.
Mặc cho người xung quanh nhìn và thấy cô bé khác thường, cô bé vẫn vậy, vẫn hét thật to.
“Tớ ở đây, ở đây nè. Cậu đừng khóc nữa mà”.
Đứa trẻ đó nói xong liền òa lên khóc. Tôi người chứng kiến toàn bộ câu chuyện lại chẳng hiểu sao cô bé con lại khóc vội tiến tới hỏi.
“Có chuyện gì xảy ra với em sao?”.
Cô bé nhỏ dụi dụi mắt, nhìn tôi và chỉ ra ngoài trời.
“Cậu ấy đang khóc chị ạ. Em không biết cách nào khiến cậu ấy ngừng khóc”.
Tôi nhìn theo phía tay cô bé chỉ, thấy trời đang mưa, thấy cái bể đã đầy nước, thấy nền đất khô khan đã được cứu sống trở lại nhưng vẫn chẳng có ai.
Cậu ấy là ai vậy? Tôi bèn hỏi dù trong lòng cảm giác có chút lạnh người. Cô bé ngơ ngác nhìn tôi, bẽn lẽn nói.
“Bạn em chị ạ, cậu ấy kia kìa”.
Vẻ mặt tôi đơ ra, quả thật tôi không thấy hướng tay cô bé chỉ có ai cả. Cô bé thấy mặt tôi ngơ ngác trong khoảng lặng bèn lên tiếng.
“Chị ơi, cậu ấy ở đó. Chị không thấy sao? Chị nhìn kìa, cậu ấy đang khóc trên bầu trời cao”.
Hóa ra từ nãy đến giờ, cô bé chỉ tay về những hạt mưa. Nhưng lạ thật đấy, chỉ là mưa thôi mà làm gì có ai.
“Mưa thôi mà em, làm gì có cậu bạn nào. Mưa rồi sẽ tạnh nên em đừng khóc nữa nhé”.
Đứa trẻ nhìn tôi với ánh mắt là lạ, con bé chăm chú ngơ ngác nhìn và nói rằng.
“Không chị ạ! Bạn em đang ở đó, ở trên những đám mây cao”.
Tôi sững người trầm ngâm, dường như hiểu ra chút gì đó. Nhẹ nhàng xoa đầu cô bé thủ thỉ nói nhỏ:
“Liệu rằng trời có mưa mãi không?”
Đôi mắt cô bé long lanh nhìn tôi, lắc đầu.
“Đó, trời sẽ không mưa mãi. Rồi sẽ nắng ấm nhẹ nhàng. Giống người bạn nhỏ trên đám mây cao ấy, khóc xong rồi sẽ trở lại cười ngay thôi”.
Cô bé ấy có vẻ hiểu ra. Bỗng chốc cười thật tươi và nhẹ nhàng ôm tôi một cái. Không còn là những tiếng khóc nức nở như trước mà là nụ cười xinh xắn trên khuôn mặt bé con.
“Vậy chị ơi, chị hãy cười lên nhé. Trước những bão giông cuộc đời khi không có ai kề cạnh”.
Cô bé vừa nói dứt lời, mọi vật xung quanh sao dần trở nên mờ nhạt đến thế.
Tôi tỉnh giấc. Ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa rồi. Tôi mở cánh cửa sổ ra, gió thổi vào trong phòng. Gió nhẹ lùa vào, dần dần căn phòng đã thoáng mát hơn hẳn, không khí ngột ngạt cũng xua tan.
Bỗng chốc, tôi nảy ra một ý tưởng là dọn dẹp lại căn phòng của mình. Từ những ngăn tủ đến chiếc bàn, ngăn kệ dần dần ngăn nắp hơn. Nhưng trong góc khuất nào đó, tôi tìm thấy được một chiếc hòm nhỏ. Cũng chẳng nhớ được, mình đã để gì trong này.
Từ từ mở chiếc hòm, những thứ tôi cứ ngỡ mình làm mất đều tìm thấy được: Em gấu bông bé, bộ mô hình máy bay, quyển nhật ký cũ và vài bức ảnh.
“Chà, ra là tất cả đều ở đây”.
Tôi cầm quyển nhật ký cũ ra, đọc lại từng dòng lưu bút của những người bạn đã lâu không gặp. Kí ức ấy dần dần trở lại trong tâm trí. Những tháng ngày vui vẻ cùng bên nhau, khoảnh khắc chia tay vào mùa mưa của ngày hè năm đó dần hiện hữu. Tôi thầm nghĩ.
"Nếu được quay về, tôi vẫn muốn đắm chìm trong cơn mưa ấy thêm lần nữa".
Đột nhiên, một tấm hình rơi ra trong quyển sổ. Tôi vội vàng nhặt lên, trước mắt tôi là hình ảnh cũ chụp chung với một cậu bạn. Khóe mắt cay xè, nước mắt dần lăn dài trên má.
“Là cậu ấy, cậu ấy sao?”.
Cậu ấy - người bạn hồi bé đã không còn tồn tại, nhìn lại hình ảnh cũ tim tôi đau quặn thắt lại vào trong lòng. Bỗng tôi thấy dòng chữ đằng sau tấm ảnh:
"Xin chào, tớ là Bo. Chúc mừng sinh nhật cậu, chúc cậu hạnh phúc và hẹn ngày gặp lại nhé”.
Kí ức lắng đọng sâu trong tâm trí, chiếc khóa cửa nhỏ trong lòng như được tháo gỡ ra. Một cô bé ngồi trong phòng đang ôm tấm ảnh cũ òa lên khóc. Cậu đi rồi, đi thật xa. Liệu bao giờ quay về? Dù biết sẽ chẳng còn cơ hội, nhưng tôi vẫn mong một ngày nào đó hai ta gặp lại.
Đám mây xám xịt tối sầm tan dần theo thời gian, trời lại sáng. Cầu vồng xuất hiện. Tôi nhìn lên bầu trời qua khung cửa "Xin chào! Người bạn nhỏ trên bầu trời xanh. Hôm nay của cậu thế nào?"
Biết rằng sẽ chẳng có lời hồi đáp nhưng niềm tin của tôi vẫn luôn hướng đến cậu - người bạn ở trên mây.
© Vy Le - blogradio.vn
Xem thêm: Từng Có Nhau Trong Đời
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu