Ngày trái tim thôi nhắc đến tình đầu
2018-10-10 01:28
Tác giả:
"Cuộc sống của em có tốt không?"
"Là bây giờ hay sáu năm về trước?"
Anh khẽ nhíu mày, tay khuấy đều ly cà phê đá. Cô nhận ra được anh bối rối.
Làm sao cô có thể nói với anh mình đã như thế nào khi anh ra đi mà không nói một lời. Làm sao cô có thể nói rằng trong hai năm đầu tiên cô đã ướp mình bằng nước mắt. Quay quắt trong nỗi nhớ da diết, với hàng ngàn câu hỏi tại sao? Cô đã viết cho anh hàng trăm bức thư để rồi đốt đi vì lòng tự trọng. Làm sao để nói rằng hai năm sau đó cô chỉ sống với kỉ niệm. Một mình về lại sân trường cũ, nhặt từng lá bàng rơi, tìm lại tên hai người dưới gốc cây. Thảng thốt khi nghe một giọng nói hay bắt gặp một gương mặt giống anh. Cố kiếm tìm trong những người mình quen có điểm gì đó giống anh để rồi nhận ra lòng hoang vắng. Không thể chấp nhận ai vì hình ảnh của anh quá lớn.
Cô vẫn sống nhưng trái tim thì như không ngừng đau khổ, không còn đập những nhịp của yêu thương cũng không thể run động một lần nào nữa. Và giờ đây, khi cô tập làm quen với nỗi đau thì anh quay về đứng trước mặt cô, liệu trái tim có còn được bình yên?
"Sao em không tìm cho mình hạnh phúc mới? Anh không đáng để em…"
Anh không nhìn vào mắt cô, ly cà phê đã tan gần hết. Để em phải khiến mình thành một con ngốc, đúng không? Cô định hỏi anh như thế nhưng chợt nhận ra điều đó giờ chẳng còn ý nghĩa gì. Cô thừa biết anh vẫn luôn có mọi thông tin về mình.
Trước khi nhận lời cho cuộc gặp này cô đã hình dung mọi chuyện có thể diễn ra nhưng không ngờ lại nhạt nhẽo đến thế. Đó có phải là người mình từng yêu. Người mà mình luôn mong chờ ước chỉ cần một lần gặp lại sẽ không bao giờ cho anh ra đi. Sao cảm giác còn xa lạ hơn một người bạn mới. Muốn nói với anh thật nhiều, muốn khóc thật nhiều nhưng sao trái tim lạnh lùng, bình thản như thế.
Ly cà phê đã tan hết chỉ còn lại thứ nước nhạt nhoà không còn gợi cho người ta cảm giác hấp dẫn như ban đầu nữa. Ngoài kia, nắng mùa thu vẫn nhuộm vàng mấy khóm hoa dại ven đường. Gió vẫn hoang hoải thổi trên cánh đồng chiều làm chao nghiêng bao sóng lúa. Cô đứng lên và quay đi không nhìn lại một lần nào gương mặt ấy. Thoáng trong gió dường như có một lời xin lỗi. Trước mắt cô hiện lên con đường rợp sắc hoa vàng. Có hai chiếc xe đạp song song nhau đến cuối con đường rồi rẽ về hai hướng. Mãi mãi, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Sài Gòn, một buổi chiều...
© Cua đinh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Rượu có gì mà nhiều người đam mê đến thế?
Không một tiếng khóc, không một lời nói từ người nhà, không một ai chạy đến nắm lấy tay anh ta. Đơn độc và lặng lẽ. Anh ta đến cuối cuộc đời mà không ai hay biết, không ai để ý, chỉ có cái bóng của chính mình và những giọt rượu đã dẫn dắt anh đến đây.
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.