Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mối tình đầu là “bức tường thành” chẳng ai muốn bỏ quên

2018-03-26 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Những người đến sau vẫn luôn thắc mắc về nó, có một vài người cố gắng để gỡ bỏ nó. Nhưng điều duy nhất tôi có thể để họ làm, chính là trèo qua bức tường ấy, để xây những toà khác cao hơn, vững chãi hơn, chứ không có quyền được động vào nó.

***



Với nhiều người, mối tình đầu tiên là người cùng họ bước vào tình yêu trong cuộc đời, có người lại xem đó là người khiến họ tổn thương nhiều nhất. Nhưng đối với nhiều người, tình đầu là thứ tình mà dẫu cho có ra sao đi chăng nữa, họ vẫn ở trong lòng ta, bất di, bất dịch, bất khả xâm phạm, tựa như một toà thành vững chắc. Và tôi vẫn thường hay ví tình đầu của mình như một "toà trường thành".

Tôi gặp "toà trường thành" ấy vào những tháng ngày non nớt nhất trên đời, còn người ta thì lại quá tường tận về mọi điều, nên dường như chuyện tình cảm này không thể nào vun vén cho vừa. Nghĩ lại thấy sao mà lạ, một người dưng nước lã, còn chẳng rõ lòng dạ ra sao, ấy thế mà lúc đó bản thân cứ như một con thiêu thân lao vào tình yêu. Người ta vẫn dành cho tôi sự quan tâm, vẫn có những câu hỏi han, những ánh mắt trìu mến, nhưng tôi lại chẳng thể cảm nhận được tình yêu của người.

Tôi không cho tình cảm của mình lúc đó là nhu nhược. Vì trách làm sao được khi lúc ấy biết rõ sẽ đau lòng, nhưng vẫn cố chấp đợi chờ một thứ ảo tưởng không bao giờ xảy ra trên đời. Ngày người ta đi, chẳng có gì khác lạ, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như vậy, chỉ có mỗi mình nhận ra rằng suốt cả khoảng thời gian qua là do mình tự huyễn hoặc mà nên cả, rồi lại tự đau lòng.



Và cứ thế, sau lần cuối tôi nhìn thấy người, cái toà trường thành đó vẫn kiên cố thêm từng ngày một. Những người đến sau vẫn luôn thắc mắc về nó, có một vài người cố gắng để gỡ bỏ nó. Nhưng điều duy nhất tôi có thể để họ làm, chính là trèo qua bức tường ấy, để xây những toà khác cao hơn, vững chãi hơn, chứ không có quyền được động vào nó. Thật buồn cười, khi tới bây giờ đã yên phận, nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn thường dạo mát ra những bức tường cũ kĩ đầy rêu phong ấy, để cho kỉ niệm chạy lại trong đầu như những thước phim, không thiếu một cảnh nào. Rồi bật khóc nức nở, không thể nói nên lời.

Có lẽ, đến sau cùng, yêu một người chính là muốn được nhìn thấy người ta được sống hạnh phúc và bình an dẫu là không hạnh phúc cùng mình.

© Trần Hiếu Hạnh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.

Viết cho tháng tư

Viết cho tháng tư

Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.

Sóng và cát

Sóng và cát

Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.

Em sắp là người già

Em sắp là người già

Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.

Duyên phận

Duyên phận

Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.

back to top