Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi bố - mối tình đầu kiếp trước của con gái

2017-05-21 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Con vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh đó. Đến bây giờ con vẫn không dám tin đó là sự thật. Ngày bố ra đi, chúng con và mẹ khóc hết nước mắt. Mẹ hôm nào cũng đứng trước bàn thờ bố mà khóc khiến con cũng không cầm được nước mắt bố có biết không? Bố ra đi để lại bao nhiêu lo toan, gánh nặng cho mẹ.

***

Bố! Bố ở nơi đó bố có khỏe không, có còn nhớ nơi này không? Còn ở nơi này mẹ, anh, con và em vẫn luôn nhớ bố, nhớ… nhớ lắm… rất nhớ. Cũng đã năm năm rồi bố nhỉ? Thời gian trôi nhanh quá, bố có còn nhớ nơi này không bố? Phải chăng như người ta nói: “Con gái là mối tình đầu của cha”, nên con nhớ bố đến thế.

Bố còn nhớ ngày con lên bảy, bố làm cầu ở Hàm Rồng, sau ngày Tết bố cho con theo ra công trường. Ngày đó các chú, các bác làm cùng bố quý con lắm. Các chú, các bác thấy con tới chơi ai cũng mua quà bánh cho con ăn, tặng con đồ chơi, còn con thì hát cho các chú nghe. Nhớ ngày đó con còn bé bố đi đâu con cũng theo đó. Bố không tâm lý hay lãng mạn, bố hiền khô và đôi khi cục cằn nhưng hôm đó bố thấy có quán bán búp bê trên đường về, bố quay sang hỏi con có thích không bố mua cho. Ngắm mãi, con chọn một con to nhất, giá trị của con búp bê đó khá đắt nhưng bố vẫn mua cho con. Đến giờ con vẫn còn giữ nó trong tủ kính chứ không lấy ra chơi, đó là món quà đầu tiên bố tặng con bố nhỉ?

Xong công trình đó bố bắt đầu đi xa, Quảng Nam, Đà Nẵng, Tây Nguyên, Tây Ninh, Sài Gòn, Đồng Nai… bố đi nhiều lắm. Bố đi xa tới mức một năm chỉ về một đến hai lần, có khi hai, ba năm mới về một lần. Và rồi bố cứ đi thế tận mười năm, khi chúng con lớn bố vẫn chưa về làm gần nhà.

 Gửi bố - người tình đầu tiên của con

Thế rồi, anh ốm, anh ngày càng khác lạ, gầy còm, ốm yếu, ít tiếp xúc với bên ngoài. Mẹ lo lắng, mẹ bảo bố về. Cuối cùng, bố cũng về Bắc làm, bố làm ở Sóc Sơn, bố kéo cả anh đi làm để anh được minh mẫn hơn.

Bố làm ở đó được một năm thì con đỗ đại học, bố về mừng con đỗ đại học và đưa con ra Hà Nội nhập học. Nhưng rồi chỉ mấy tháng sau khi con nhập học thì bi kịch bắt đầu ập tới gia đình mình, bố bị tai nạn lao động rồi qua đời. Một mình con lên Sóc Sơn giữa đêm mùa thu ấy, làm thủ tục đưa bố về.

Con vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh đó. Đến bây giờ con vẫn không dám tin đó là sự thật. Ngày bố ra đi, chúng con và mẹ khóc hết nước mắt. Mẹ hôm nào cũng đứng trước bàn thờ bố mà khóc khiến con cũng không cầm được nước mắt bố có biết không? Bố ra đi để lại bao nhiêu lo toan, gánh nặng cho mẹ.

Ngày đó, con đã nghĩ tới bỏ học, nhưng vì mẹ động viên con rất nhiều. Từ đó, mỗi lần bế tắc vì học hành, vì những lo toan của mẹ, hay những bế tắc của bản thân, hoặc khi không một ai để chia sẻ, con lại nhớ bố, nhớ về cái ngày ấy, ngày bố ra đi, con lại khóc và con ước bố vẫn còn ở đây để con không buồn đến thế.

Năm năm trôi qua với biết bao khó khăn chồng chất nhưng bố đừng lo, con gái của bố sẽ cố gắng để bước tiếp sẽ cố gắng để làm chỗ dựa vững chắc cho mẹ. Bố hãy an tâm bố nhé!

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không

Lãng mạn có cần thiết không

Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới

Bước tiếp hành trình mới

Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

back to top