Mùa xuân ơi đừng đến quá nhanh để mẹ cha thêm già
2016-12-21 01:15
Tác giả:
Tương lai quan trọng, nhưng hiện tại quan trọng không kém. Nếu chúng ta cứ mải miết bước trên con đường đến tương lai mà không chú ý đến những người xung quanh, một ngày nào đó khi bạn giật mình nhìn lại, liệu bố mẹ chúng ta có còn đứng đó dõi theo ta.
Bước chân trên con đường dài, nhìn dòng người vội vã trên ngã tư đường tôi chợt nhận ra cuối năm đã đến, một năm mới sắp bắt đầu. Có chút nao nao trong lòng, càng lớn, tôi càng không mong mùa xuân đến nhanh chút nào. Chắc ai cũng thắc mắc, mùa xuân mang theo sắc xanh, biểu tượng của sự sống, sự tái sinh nhưng tại sao tôi lại không mong nó đến chút nào. Có bao giờ các bạn cảm thấy rằng thời gian mình được ở bên bố mẹ mình, chăm sóc bố mẹ mình thật ít ỏi không? Tôi - một người 22 tuổi ngày càng cảm nhận được điều đó thật rõ rệt với mỗi một lần mùa xuân đến.
Khi còn bé, chúng ta sống trong sự bao bọc của bố mẹ bằng cách này hay cách khác. Chúng ta vô tư lớn lên, trưởng thành dưới sự che chở ấm áp đó. Trong những tháng ngày của tuổi trẻ, chúng ta trải qua rất nhiều cảm xúc, mang cái tình cảm trân thành của mình đi trao cho những anh chàng, cô nàng mà ta nghĩ rằng không thể sống thiếu họ. Để rồi, đến khi chúng ta mang trái tim đầy thương tổn về nhà, thổn thức hằng đêm dưới sự lo lắng của bố mẹ, có ai nghĩ rằng chính bản thân mình đang làm cho những người quan tâm mình nhất đau lòng? Những lúc chúng ta cho rằng mình đang là người đau khổ, mình có quyền buông thả bản thân để vơi đi nỗi buồn đó, khi đó mấy người nghĩ đến rằng làm vậy sẽ làm bố mẹ mình lo lắng, mất ngủ hằng đêm như nào không?

Khi quãng thời gian điên cuồng kia của tuổi trẻ kia qua đi, chúng ta bắt đầu bước chân vào vòng bon chen của cuộc sống. Lúc này, chúng ta bắt đầu ngập mình trong công việc, ngập đầu trong việc tìm kiếm và xây dựng cái tương lai của mình. Bộn bề với những lo toan mới trong cuộc sống của chính mình mà chúng ta đã hầu như không nhận ra rằng tóc mẹ mình hình như đã bạc nhiều hơn, mắt bố mình hình như đã mờ hơn chút ít. Có mấy ai trong chúng ta, trên đường đua kia đã chịu khó dừng lại và quay đầu lại nhìn về hướng bố mẹ mình.
Chúng ta quen nhận sự chăm sóc từ bố mẹ mình mà không nghĩ đến việc chính bố mẹ chúng ta cũng cần đến sự chăm sóc của chúng ta. Việc quan tâm, chăm sóc một ai đó không giới hạn độ tuổi, làm như thế nào. Có nhiều người nghĩ, chúng ta đi làm và biếu thật nhiều tiền cho bố mẹ là thể hiện sự chăm sóc của chúng ta với bố mẹ. Nhưng đó thật sự là điều bố mẹ chúng ta cần? Nếu chú ý, chúng ta có thể nhận thấy, điều bố mẹ chúng ta cần thực ra rất đơn giản như lời hỏi thăm chân thành rằng bố mẹ hôm nay có khỏe không hay con yêu bố mẹ. Đơn giản vậy thôi nhưng liệu mấy người con trong chúng ta làm được. Khi chúng ta ốm, chúng ta thèm vòng tay của mẹ, bát cháo tía tô của cha. Khi bố mẹ ta ốm thì điều họ cần đâu phải là mấy viên thuốc lãnh lẽo chúng ta mang về, thứ hiệu quả hơn cả thuốc là lời quan tâm thật sự từ con cái mình.

Tương lai quan trọng, nhưng hiện tại quan trọng không kém. Nếu chúng ta cứ mải miết bước trên con đường đến tương lai mà không chú ý đến những người xung quanh, một ngày nào đó khi bạn giật mình nhìn lại, liệu bố mẹ chúng ta có còn đứng đó dõi theo ta? Con người ta ai cũng sẽ lớn và đối mặt với sự già đi theo từng ngày của bố mẹ. Thay vì để sau này hối tiếc rồi tự trách bản thân, sao ngày xưa mình không giành thêm chút thời gian cho bố mẹ, chúng ta mỗi ngày hãy giành ít nhất vài phút để cùng những người thân yêu của mình trò chuyện, có thể là trực tiếp, cũng có thể là qua điện thoại, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng đó là những phút giây thực sự rất quý giá đối với bố mẹ của chúng ta.
Mùa xuân đẹp lắm nhưng nó cũng nhắc nhở tôi rằng thời gian ở bên cạnh bố mẹ mình giờ thật ít ỏi. Vì vậy, mùa xuân ơi, đừng đến nhanh quá, đừng mang đi những điều quan trọng nhất trong cuộc sống này rời xa tôi quá nhanh.
© Nguyễn Duy Minh Huyền – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.