Ngày mai, tất cả sẽ ổn thôi
2020-11-21 01:10
Tác giả: Nguyễn Thị Mỹ Phương
blogradio.vn - Hắn đã ngủ say từ lúc nào và để những ý nghĩ tan biến đi cùng với màu đen của bầu trời đêm. Và trong giấc mơ đó, hắn nhìn thấy những vì sao đêm đang lấp lánh, và có phải đó là một ngày mai tươi sáng.
***
Tôi là một cô bé Bình Thuận khi mới chập chững bước sang tuổi đời 16. Đây là những gì mà tôi có thể tái hiện lại cuộc sống của cha tôi ngày xưa qua những gì tôi được nghe ba kể từ nhỏ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi viết truyện ngắn, tôi viết không hay và cũng không biết tí gì về văn chương nhưng những gì tôi tái hiện đều chân thật và nó được mô phỏng qua lời kể của cha.
Đứng trên góc độ là người thuật lại tôi sẽ đặt nhân vật với cái tên là hắn. “Ba ơi. Con hi vọng những câu chuyện của ba sẽ sống mãi trong trái tim của con”.
Hắn sinh ra trong một gia đình có bố có mẹ. Ngày ấy, sau giải phóng chỉ một ngày, mẹ hắn đã sinh ra hắn. Có lẽ hắn may mắn hơn mọi đứa trẻ lớn hơn hắn vài tuổi ,vài tháng, thậm chí là vài ngày. Bởi lẽ trong thời kì ấy, làn khói chiến tranh đã vùi dập biết bao sinh mạng của con người, đã cướp đi biết bao tuổi thơ của những đứa trẻ khi đánh mất cha mẹ chúng, và bỏ lại chúng bơ vơ và trần trụi trên cuộc đời này.
Nơi mảnh đất Việt Nam, quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn của hắn đã thấm sâu và len lỏi không biết bao nhiêu xương máu, da thịt và cả sự đớn đau của một thế hệ con người để đem lại một khoảng trời bình yên nơi mảnh đất cọc cằn ấy.
Ngày 1-5 ngày quốc tế lao động, khi cả Tổ quốc mới được sống trong hòa bình vừa tròn một ngày, hắn đã khóc tiếng khóc đầu đời. Như bao đứa trẻ khác, hắn lớn lên, biết khóc, biết cười, biết nói rồi biết đi.
Hắn còi cọc và ốm yếu. Khuôn mặt hắn đen nhẻm và thô kệch nhưng cũng có nét gì đó sắc sảo. Sau giải phóng, kinh tế còn khó khăn, thời bao cấp cơm không đủ ăn, áo thiếu vải mặc là tình trạng hiển nhiên. Nhà hắn cũng đói, có lẽ hắn ăn khoai độn, mì độn nhiều hơn là ăn cơm.
Gạo là một thứ gì đó rất xa xỉ thì phải. Nhà hắn có tám chị em, hắn là đứa con trai đầu lọt ra sau bốn cô chị gái. Lên 7 tuổi, hắn cũng được cha mẹ cho đi học, cũng được biết đến cái gọi là trường lớp, sách vở, chữ nghĩa.
Hắn say học lắm, hắn đọc chữ lưu loát và thích làm văn thơ. Nhưng khổ nỗi cái nghèo đã che mất cái khôn của hắn. Hắn quen thuộc với những cánh đồng rộng lớn, quen với những bìa rừng rộng bát ngát, chơi thân với con cá, con cua, lũ trâu bò hơn là quen thuộc và chơi thân với lũ bạn ở trong trường.
Đi học một buổi, một buổi hắn ra đồng chăn trâu, cuốc đất. Khi thì ra ngồi ở bờ sông câu vài con cá về cho má nấu chua ăn đỡ đần tiền mắm muối, đôi lúc lại leo lên tận bìa rừng bẻ vài bụi măng mới mọc về bán rẻ cho vài bà mối hàng ở dưới chợ làng. Chẳng khi nào hắn rảnh cả, hắn không có điều kiện như lũ bạn trong trường nên việc học của hắn cũng không quá chăm chút.
Sớm sớm, trời còn tối om, khi tiếng côn trùng còn rả rích bên tai, hắn đã phải từ bỏ giấc ngủ để dắt trâu ra đồng. Dẫn trâu đi ăn vào hai giờ sáng là công việc thường nhật của hắn.
Hôm ấy, con trâu nhà đen đóm và còi cọc được hắn dẫn ra đồng. Sương đêm còn đọng trên lá, cái lạnh se sắt của buổi sáng tinh sương khiến hắn run rẩy, lũ mũi vo ve càng làm cho hắn khó chịu và mệt nhọc hơn.
Hắn cưỡi lên lưng trâu, vừa đi vừa mí mắt lẩm bẩm đọc câu gì đó, hắn đang đọc bài thì phải. Như chợt mơ chợt tỉnh hắn nhớ đến bài học hôm qua cô giáo dạy, bài học có tên “Ai dậy sớm nhất”, hắn chợt cười khi nhớ lại lời cô giáo nói “chú gà trống dậy sớm nhất và chú gọi mọi người dậy để đón chào một ngày mới”.
Hắn nhếch miệng, có lẽ hắn không muốn chấp nhận, bởi khi gà trống nhà hắn còn gật gù ngủ dưới gốc cây thì hắn đã dậy từ lâu để dắt trâu ra đồng. Hắn cười cho sự trớ trêu vì hoàn cảnh nhà hắn, cũng bởi nghèo thôi.
Ngồi trên lưng con trâu nhà còi cọc, hắn lấy làm thanh thản, rồi lim dim như chợt ngủ. Con trâu lúc lắc, dường như nó đang trở chứng, nó vùng vẫy, hắn chưa kịp tỉnh táo để kiểm soát thì đã ngã quay xuống đất.
Hắn co rúm. Cánh tay của hắn đã bất động và đau nhức. Tay hắn đã gãy, con trâu chạy mất hút, lao vào phía cánh đồng xa xăm, xa dần và biến mất. Cảnh tượng ấy hiện lên trong mắt khi hắn đang ốm cánh tay sưng mà rên rỉ.
Hắn nằm dưới đất ruộng vài tiếng đồng hồ. Một lúc sau những người nông dân đi ra, dáo dác trông thấy, họ đưa hắn trở về cùng những giọt nước mắt lăn dài.
Cha mẹ cùng các chị em của hắn hoảng hốt và lo lắng. Một giọng trầm vang lên “Đưa thằng nhỏ đi trạm xá đi”, đó là lời đề nghị của một cụ hàng xóm nhưng hắn và cả nhà hắn đều biết trạm xá hay bệnh viện là một nơi gì đó cần rất nhiều tiền, còn nhà hắn thì không đủ ăn.
Cha hắn lắc đầu, nhểnh miệng cười, ông chạy đi kiếm vài ba ống tre giót đều rồi nẹp vào hai bên cánh tay bị gãy. Đoạn nẹp vừa y cánh tay đen xì và còi cỏm của hắn. Hắn la chí chóe khi bố hắn buộc dây cho đoạn nẹp vào cánh tay.
Hắn nghỉ học vài ngày và ở nhà nghỉ ngơi. Sau vài ngày, cánh tay hắn cũng lành lặn, tay hắn giờ đây cong queo như cành củi khô theo đường của bó nẹp. Bố hắn bảo đấy là cánh tay mang hình cánh giá, hắn săm soi và cười.
Lên trường bạn bè cũng chọc ghẹo hắn, hắn cũng chỉ biết cười. Hai tuần sau,thời gian đã làm vết thương của hắn lành hẳn, hắn không còn thấy đau, thấy nhức nữa, hắn lại đi chăn trâu.
Mùa mưa năm ấy, nước đổ xuống xối xả. Độ vào đầu tháng 7, nước đã tràn lênh láng. Những căn nhà lụp xụp ngụp lặn trong biển nước, nhìn đâu cũng toàn là nước, cũng chỉ thấy những mái nhà lúc nhúc tàn tạ ngoi lên, thấy mà thương.
Làng của hắn, một xóm nghèo nhỏ nằm bên cạnh con kênh có cây cầu dừa bắt ngang còn thương hơn. Có lẽ, những cái nắng chói chang sau khi thiêu rụi tất cả, những gì còn sót lại từ vụ mùa đã lùi dần và mất hút. Nhường chỗ cho những cơn mưa rào rạt, đầm đìa, ngốn ngang và ầm ĩ vùi dập ngôi làng của hắn.
Xóm lao động đã nghèo lắm rồi, sự sống nhỏ nhoi của những con người nơi đây chỉ còn biết dựa vào củ khoai, củ mì, hạt gạo, thế mà ông trời cũng bỏ rơi họ.
Những cơn mưa hung dữ dần dần lấn áp và bao quanh ruộng lúa, phá hoại tất cả hoa màu. Những cây lúa giờ đây đã gãy rạp và bị khuất phục dưới một lớp nước dày đặc và xanh dờn.
Khi mùa khô qua đi, mùa lũ tràn về cũng đồng nghĩa là mùa đói đã đến. Cái xóm nhỏ cũng đói, nhà hắn đói và hắn cũng đói meo mốc. Cái đói đến cồn cào và xốn xang. Hắn thèm được ăn những củ khoai, củ mì đen đóm và đắng ngắt mà mẹ hắn hay nấu vào vài bữa trước mà giờ chẳng còn củ nào cả, sự thật hắn vẫn chưa có gì lót bụng.
Cái đói khiến hắn sốt ruột và ỉu xìu. Mấy chị em hắn cũng như hắn đang co ro ở góc nhà bên cạnh những vũng nước đọng trên nền nhà loang lỗ, cũng bởi cái ngói lá rách mềm và tả tơi.
Cái lạnh, rét và đói khiến bọn họ run người và kiệt sức. Tám chị em của hắn nằm chen chúc trên chiếc chõng tre cũ sì và ọp ẹp. Cả thảy chừng ấy con người mà chẳng nghe được câu nói nào nên lời. Chỉ nghe tiếng run mình lẫy bẫy xen lẫn với tiếng dột lộp bộp của những giọt mưa trên nền đất, nghe cả tiếng vo ve của lũ muỗi ri rỉ bên tai.
Lũ muỗi cũng đói, chúng sinh sôi nhiều hơn và cần kiếm ăn nhiều hơn. Chúng lao vào bấy nhiêu con người để tìm chút gì sự sống. Ừ, cũng phải, con người ta còn đói huống chi là lũ muỗi.
Trong khoảng lặng của màn đêm, màu đất ẩm mốc xông lên, tiếng đập mũi “bem bép” cất lên thật rùng rợn. Hắn cố gượng ngồi dậy, cố lê đôi chân mỏi mệt và run rẩy xuống bếp, hắn cố lục lọi và tìm kiếm xem còn sót lại gì ăn cho đỡ đói nhưng chẳng còn tí gì cả, chỉ còn một nắm gạo nhỏ để nấu cháo cho mẹ hắn ăn.
Vì mới sinh nên mẹ hắn mệt, nằm rũ rượi ở trong buồng. Mẹ hắn bữa đói bữa no nên cũng chẳng đủ sữa cho thằng nhỏ bú. Nghĩ đến mẹ hắn, em hắn nên hắn không nỡ lấy ăn. Hắn ngớp ngụm nước mưa cho đỡ đói chờ cha hắn về.
Cha hắn chạy sang nhà hàng xóm từ chiều xin ít lương thực về cho 8 chị em hắn ăn. Chị hắn đói quá nên lã người, nằm xỉu bất động trên giường. Nhìn mẹ hắn, chị hắn, em hắn mà nước mắt hắn lăn dài.
Hắn cố mò ra gần cái cửa trước nhà, ngước mắt nhìn lên bầu trời toàn một màu đen, hắn buồn. Những hạt mưa vẫn còn rơi lã chã sau khi kéo dài một trận lớn, y như rằng ông trời cũng đã trút sạch túi nước khổng lồ bấy lâu nay dồn nén.
Hắn nhìn xa xa, chợt cười rồi chợt khóc mếu máo, hình như hắn đang dự tính một điều gì tồi tệ đang xảy ra. Hắn nghĩ không biết khi nào hắn mới được như những đứa bạn cùng trang lứa với hắn, được ăn no ngày ba bữa, được ngủ nướng, được ăn những que kem mát lạnh sau những giờ tan trường…những điều đó đối với hắn chỉ có trong mơ.
Hắn nghĩ đến trường lớp, đến thầy cô, đến lũ bạn và cả những trò tinh nghịch của hắn nữa. Hắn cười “học làm gì khi cái ăn còn chưa đủ”. Rồi hắn khóc ,nước mắt nước mũi ở đâu cứ tuôn ra không biết khuôn khuôn mặt trông thật đáng thương.
Hắn gạt nước mắt, bố hắn đã về. Một người đàn ông da rám nắng, ướt mềm như chuột lột mang theo cái bọc đen nặng bước vào nhà. Ông có vẻ như đang cười, cái cười tạo nên những nếp nhăn chạy dài ở đuôi mắt.
Ông là bố hắn. Ông bảo “Có gạo ăn rồi mấy nhỏ ơi, bà Sáu cho nhà mình mượn ăn đỡ qua mùa lũ này”. Những nụ cười nhợt nhạt chợt lóe lên trên những gương mặt trắng bệch và xanh xao của những đứa trẻ.
Hắn nhanh nhảu lấy một vài nắm đi nấu cháo cho mẹ và chị ăn trước cho lại sức, rồi hắn mang cho bố, phần còn lại chị em hắn quét sạch không thừa lại một chút gì.
Khi hết đói, hắn chạy về phía người đàn ông là bố hắn, người đàn ông đang ở trong buồng chăm sóc người đàn bà và đứa trẻ mới sinh được 3 ngày. Hắn mếu máo xin bố mẹ cho hắn nghĩ học trong mùa lũ này.
Hắn không học nữa để kiếm tiền phụ gia đình vì cái cảnh đói nghèo. Hắn thưa với bố mẹ là sẽ đi chăn trâu, chăn bò cho người ta để kiếm tiền mua sữa cho em, nuôi em lớn. Đôi mắt người phụ nữ đỏ hoe, ôm chầm lấy thân hình gầy guộc của hắn.
Các chị hắn cũng đã nghỉ học vì nhà không đủ tiền, chuyện sách vở chỉ còn mình hắn theo vậy mà giờ thì cả hắn cũng nghỉ học. Hắn trèo lên giường, mon men lại gần và xì xào vào tai đứa trẻ điều gì đấy cũng không rõ, có lẽ là lời hứa của một người anh trai chăng, điều đó cũng không ai biết nữa.
Thằng bé đã ngủ say, hắn nhìn em một lúc lâu rồi nhoẻn miệng cười. Mẹ hắn xoa đầu hắn, bà nở một nụ cười nhẹ trên đôi môi nhợt nhạt. Bố hắn trầm ngâm châm điếu thuốc lá khô thóp thở phì phèo, rít lên từng hơi dài, khói tỏa ra bay theo hướng gió lùa, nhìn về phía bóng tối dày đặc phủ dày qua cánh cửa. Ông không nói lời nào, sự im lặng còn đau đớn hơn bội phần.
Hắn lại ra ngồi ở cửa, nhìn lên trời, ngước nhìn một màu đen thăm thẳm. Hắn mường tượng cuộc đời hắn cũng giống như màu của bầu trời, đen tối và lạnh ngắt. Có lẽ cái nghèo đã phủ lên thân hình gầy gò của một thằng bé 13 tuổi, đã chụp lên gia đình hắn một gam màu đen tối của số phận.
Hắn đã ngủ say từ lúc nào và để những ý nghĩ tan biến đi cùng với màu đen của bầu trời đêm. Và trong giấc mơ đó, hắn nhìn thấy những vì sao đêm đang lấp lánh, và có phải đó là một ngày mai tươi sáng.
© Nguyễn Thị Mỹ Phương - blogradio.vn
Xem thêm: Bất chợt nỗi nhớ xa quê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu