Ngày đó, nếu như em chưa từng cất bước ra đi
2021-10-22 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Sài Gòn năm thứ tư, giờ nó đang ngồi ngắm nhìn những giọt mưa bên hiên cửa sổ. Sài Gòn đang bệnh, yên ắng, đau thương và lòng nó lại trào lên một nỗi nhớ khôn nguôi. Ngày đó, nếu như nó chưa từng cất bước ra đi.
***
Nó vẫn còn nhớ như in ngày 7 tháng 3 năm 2017, ngày đầu tiên nó gặp anh trong một lần ra giao dịch ở ngân hàng huyện. Hồi đó, nó là cô sinh viên vừa chân ướt chân ráo ra trường, còn chưa tìm được một công việc ổn định. Gia đình đang khó khăn lại có việc gấp nên nó thay bố mẹ đã lớn tuổi, ra ngân hàng làm thủ tục vay một số tiền kha khá. Dù là sinh viên chuyên ngành tài chính - ngân hàng nhưng trước đây nó cũng chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với môi trường này.
Vẫn đang lơ ngơ tìm đường lên phòng vay vốn, nó đã nhìn thấy một anh trai cười với nó, hỏi em cần gì. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nét mặt rất ấm áp và phúc hậu làm nó đơ mất mấy giây. Và trùng hợp thay anh chính là cán bộ tín dụng của chi nhánh ở đó. Nó được anh tận tình hướng dẫn các thủ tục.
Chiều hôm đó, anh bận buổi họp kỷ niệm ngày quốc tế phụ nữ 8 tháng 3 nên anh hẹn hôm sau ra nhà nó thẩm định. Sự nhiệt tình và chuyên nghiệp của anh đã giúp đỡ gia đình nó vay được số tiền cần thiết một cách nhanh chóng ngoài mong đợi.
Mọi chuyện tưởng như sẽ chỉ dừng ở những lần trả nợ và đóng lãi. Bởi vì đối với nó, anh ở một thế giới khác. Anh đang là cán bộ một ngân hàng lớn còn nó - một đứa đang lông bông, thất nghiệp, chẳng có gì trong tay.
Một đêm không lâu sau đó, điện thoại của nó kêu “ting ting” rất khuya, không ngờ là anh. “Em ngủ chưa?”. “Chúc em sinh nhật vui vẻ!”. 10 tháng 3 là sinh nhật nó, làm sao anh biết được nhỉ. À có lẽ là vì hôm nọ anh xem chứng minh thư lúc làm hồ sơ vay. Dù miệng thì tủm tỉm cười vì có người chúc mừng nhưng nó đã không dám trả lời.
Nó đã biết, anh không phải người ở huyện, anh là trai thành phố, gia đình cũng rất có điều kiện. Bỗng chốc con bé 1m55 cảm thấy tự ti và kém cỏi trước anh.
Mấy bữa tiếp theo, anh vẫn kiên trì nhắn tin hỏi thăm, sự chân thành, mộc mạc của anh cộng thêm đang thời gian rảnh rỗi, nó dần nói chuyện với anh. Anh không phải là kiểu cán bộ hách dịch, tác oai tác quái làm khó dân. Biết nó vừa tốt nghiệp, anh hỏi có muốn thực tập làm việc tại ngân hàng không. Tất nhiên là một cơ hội rất tốt, nó gật đầu đồng ý.
Từ hôm sau, nó chạy xe vào ngân hàng huyện, mỗi ngày ngồi cạnh giúp anh ghi chép, xem cách anh tiếp đón, hướng dẫn khách hàng vay vốn. Được vài ngày, có dịp đi thẩm định ở mấy xã lân cận, anh đèo nó đi theo. Trời đã bắt đầu vào mùa nắng, trên con xe màu đỏ, anh mồ hôi nhễ nhại, làn da nâu đen và khuôn mặt tròn trĩnh.
Quãng đường lên mấy xã vẫn chưa được bê tông hóa hết, vẫn còn khúc khuỷu, gập ghềnh nhưng cuộc nói chuyện giữa hai người dường như khiến thời gian ngắn lại, sự mệt mỏi cũng bay đi đâu mất. Đi rồi, giữa bao la đồi núi, nó mới nhìn thấy những hoàn cảnh rất đáng thương, những gia đình neo người, những số phận bất hạnh.
Nó càng thấm thía về cái nghèo, cái khổ và cái nghề của anh thực không phải như người ta hay nói ăn trắng mặc trơn. Một lần đến một căn nhà gỗ cũ, nó và anh được bác chủ nhà mời một bữa trưa với thịt kho, bát cơm ăn cùng anh ngon vô cùng. Trái tim nó có lẽ đã bắt đầu loạn nhịp.
Một ngày, anh rủ nó đi thành phố đám cưới, nó ngồi cạnh anh, câu nói của anh bạn cùng bàn khiến nó vừa ngại ngùng đến đỏ cả mặt lại vừa thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng lúc nào không hay “HP với em có tướng phu thê thật đó. Bao giờ thì cho mọi người ăn kẹo đây?”.
Buổi chiều, anh và nó đi xem phim, đó là bộ phim có cảnh quay tại Việt Nam. Ở trong rạp chiếu phim, bàn tay anh đặt nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của nó, nhưng trong vô thức nó rút lại. Nó đã vừa từ chối điều mà trong lòng nó lại đang khao khát có được. Nó cũng không hiểu nổi chính mình nữa. Anh ngủ thiếp đi vì trong người đã có hơi men, một mình nó xem hết bộ phim. Trên đường về, cả hai cùng im lặng ngắm nhìn những cánh đồng lúa mơn mởn hai bên đường, thư thái và bình yên biết bao nhiêu.
Và cứ thế, những dòng tin nhắn qua lại triền miên. Chưa bao giờ nó gặp được một người ấm áp và quan tâm nó như anh. Nhưng rồi ngày thứ mười bảy cũng đến, một ngày trong đời nó sẽ chẳng bao giờ quên được, theo dự định từ trước khi quen anh, nó đã đặt vé máy bay vào Sài Gòn cưới anh trai, cũng là chuyến bay đưa nó tới miền đất hứa như mong đợi. Mấy hôm nay, trong lòng nó đắn đo khôn nguôi.
Nó thực sự phải đi tìm con đường của nó rồi sao? Đêm đó, nó báo cho anh biết, anh yên lặng một lúc rồi bảo nó đừng đi. Nhưng hoàn cảnh bây giờ của nó, không thể cứ ở nhà mãi như vậy, cộng với ở một nơi còn nghèo khó, nhiều thiên tai và chưa phát triển như quê hương, cơ hội có được một công việc trong ngành thực sự không hề dễ.
Anh hiểu điều đó hơn ai hết cơ mà. Nhưng nó hứa với anh, hãy chờ nó, chỉ cần một, hai năm thôi, khi nó có kinh nghiệm, có sự vững vàng về kinh tế hơn nó sẽ quay lại. Năm đó, nó 22 tuổi còn anh 24.
Anh đòi chở nó ra sân bay, nhưng nó tắt điện thoại. Gặp anh, nó sẽ không nỡ, sẽ đau lòng. Khi chuyến bay đáp xuống Sài Gòn, mở điện thoại ra, nước mắt nó đã rơi rất nhiều. “Chờ anh, anh mua trà sữa cho em rồi này.” Thì ra anh đã xuống sân bay kiếm nó. Đêm đó, anh cũng lên tàu ra Hà Nội để nhận bằng thạc sĩ, để lại hai ly trà sữa đứng buồn thiu giữa dòng người qua lại.
Những tháng đầu tiên đến đây, mọi thứ xa lạ, bỡ ngỡ, nỗi nhớ nhà, nhớ lũy tre làng, nhớ anh giằng xé tâm can. Nó bắt đầu những ngày tha hương mưu sinh nơi đất khách quê người. Nhưng nó phải quyết tâm thật nhiều lên chứ. Động lực của nó chính là một ngày mai hạnh phúc khi quay trở về. Không ngoài dự kiến, với tấm bằng đẹp đẽ, ở một thị trường lao động lớn, nó đã tìm luôn được một công việc như ý muốn.
Thời gian trôi qua, ngày đi làm tối vẫn nói chuyện với anh. Những dòng tin nhắn làm bầu không gian như lắng lại. “Em có mệt không”, “Anh nhớ em”, “Ở xa như này, trời mưa anh muốn che ô cho em cũng không được”…Nó chỉ chực muốn bay về bên anh, bay về để chạy theo tiếng gọi nơi trái tim nó. Nhưng rồi sau đó những tin nhắn nó đều đặn gửi đi, chờ mãi, chờ mãi vẫn không lời hồi đáp.
Dần dần, anh như mất hút trong cuộc sống của nó. Cho đến một ngày, vô tình nó phát hiện ra trên mạng xã hội của anh đã thay hình nền, một tấm hình cô dâu chú rể. Chú rể là anh, còn cô dâu là một cô bạn từng học cùng trường Đại học với nó đã về quê và có công việc tại một ban ngành nào bên Sở.
Nước mắt nó tự nhiên rơi. Anh đã không chờ được ngày nó quay về. Anh đã có sự lựa chọn cho cuộc đời anh. Giấc mơ mặc chiếc váy cưới cùng anh lên xe hoa đã mãi mãi chôn vùi trong những dòng tin nhắn yêu thương ngày nào.
Thứ cảm giác đau lòng nhất trong tình yêu đó là gì? Đó chính là cảm giác bị bỏ rơi. Nó đã bỏ rơi anh một đoạn hay là anh đã bỏ rơi nó cả một đời? Nó có từng hiểu cho cảm giác của anh chưa? Nhưng suy cho cùng, giữa nó và anh chưa từng có một lời tỏ tình. Chỉ là những kỷ niệm thoáng qua làm day dứt hai tâm hồn trống trải.
Giữa nó và anh chỉ là người gặp người trong thế giới bao la mà chẳng thể nào ở lại bên cạnh nhau. Là nó đã bỏ rơi anh trước mà, bỏ rơi cơ hội được trở thành bạn gái của anh, được trở thành vợ anh. Anh từng nói với nó bộ phim anh thích nhất chính là “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”.
Sài Gòn năm thứ tư, giờ nó đang ngồi ngắm nhìn những giọt mưa bên hiên cửa sổ. Sài Gòn đang bệnh, yên ắng, đau thương và lòng nó lại trào lên một nỗi nhớ khôn nguôi. Ngày đó, nếu như nó chưa từng cất bước ra đi.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Những chuyện tình mùa thu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.





