Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em rất nhớ anh

2021-10-13 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Quãng thời gian sau này, nếu có anh thì tuyệt vời biết mấy. Nhưng em biết, hoa rơi rồi thì không thể trở lại cành nữa. 2 giờ sáng, cà phê trên bàn đã nguội lạnh. Em lặng lẽ cảm nhận yêu thương ùa về. Rất nhớ, rất nhớ anh.

***

Thi thoảng tôi sẽ đi Hồ Tây một mình để hóng gió, để ngơ ngác nhìn hoàng hôn lặng lẽ buông xuống đỏ rực một góc trời Tây. Thi thoảng tôi sẽ lặng lẽ đi qua một cặp tình nhân nào đó đang mải mê chụp ảnh với bầu trời mà trong lòng chẳng có chút gì ghen tỵ. Vì đã lâu lắm rồi tôi chẳng hề thấy những xao động hay gợn sóng nào trong tim nữa. Chỉ có một cảm giác trống rỗng, trống đến mức đôi khi tôi điên dại lấp đầy nhưng chẳng thể. Cứ như thế đã 2 năm rồi.

Vậy mà hôm nay, trong một khoảnh khắc vụt qua cuối ngày, tôi thấy tim mình đập lại một lần nữa. Không phải gặp được một anh chàng đẹp trai, càng không phải gặp lại người đó, mà tôi thấy một cô bé áo trắng đơn thuần lon ton chạy theo sau bóng lưng một chàng trai. Người đi trước cao ráo, tất nhiên là màu áo trắng học sinh mà trước đây chúng tôi vẫn gọi là màu nắng, có chút hững hờ, một tay bỏ túi quần, tay kia giữ dây balo, bước đi rất bình thản. Theo sau là một cô bé tóc ngắn, nhỏ nhắn, luôn miệng tíu tít, luôn miệng cười, quan trọng là lúc nói luôn ngước nhìn bạn nam kia rất chăm chú. 

Tôi biết, bước chân bạn nam kia không hề chậm nhưng chưa từng để bạn nữ tụt lại quá xa. Tôi cũng biết, biểu cảm long lanh trong đôi mắt cô bé kia có nghĩa là duy nhất, là nhất kiến chung tình. Và tôi cũng biết, mình đang đứng chôn chân một chỗ nhìn hai bóng hình đó, lưng như cứng lại, một cảm giác tê dại ở lồng ngực khiến nước mắt tôi trào ra hết sức tự nhiên. 

nam_-_ay

Ngày đó, tôi rất thích chạy theo sau cậu ấy, rất thích túm lấy tay áo cậu ấy kêu cậu ấy đợi tôi khi tôi bị tuột dây giày. Ngày đó, cậu ấy hững hờ ít nói, lúc bước đi cũng rất nhanh nhưng luôn tính toán để tôi đuổi kịp, không thích đồ ngọt nhưng vì tôi mà ăn hết cả một thanh socola trắng. Cứ ngỡ rằng, bắt kịp bóng của cậu ấy buổi hoàng hôn có thể giữ được cậu ấy cả cuộc đời nhưng thứ hiện tại tôi có chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên nền đất lạnh lùng.

20 tuổi, đứng giữa dòng người sao cảm thấy cô đơn đến vậy. 20 tuổi, đứng giữa đổi thay của cuộc sống vẫn chẳng học được cách quên đi một người. Chỉ một khoảnh khắc tình cờ cũng đủ khuấy động cuộc sống yên bình của tôi suốt hai năm. Những mảnh ký ức tưởng chừng đã mờ theo năm tháng lại vội vã trở về hiện hữu trước mắt tôi.

Cậu ấy thích đàn tôi thích hát, cậu ấy thích đá bóng tôi thích xem, cậu ấy thích yên tĩnh tôi thích ngắm nhìn. Nhớ những ngày chớm thu se lạnh, cậu ấy mặc một chiếc áo khoác mỏng ngoài áo phông chơi bóng trên sân thể dục của trường. Lúc nóng sẽ cởi áo khoác ra, hình như không cần nghĩ nhiều mà chạy thẳng đến chỗ tôi ngồi xem, nói vội một câu “cầm cho anh”. 

Nhớ những lần cậu ấy ngông nghênh xưng anh rồi khoác vai tôi trên đoạn đường về nhà. Nhớ cả ngày nắng ấy, cậu bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống chụp lên đầu tôi dù tôi chỉ dính chút nắng. Cậu ấy thi thoảng không làm gì cả, chỉ ngồi tựa lưng ra sau ghế, nghịch tóc của tôi khi tôi đang mải giải đề.

Người đó, có khi sẽ ngủ gục trên bàn vào giờ giải lao. Tôi thường nghịch ngợm sống mũi cao thẳng kia một chút, vì tôi thích cảm giác cậu ấy mơ màng mở mắt, nhìn thấy tôi liền chớp nhẹ một cái rồi ngủ tiếp. Sau này, tôi không làm thế với bất kỳ ai nữa. Vì ngoài người đó ra, tôi không muốn. 

nam_-_ay_3

Bất giác đưa tay chạm lên mi mắt, nước mắt chẳng thể ngừng rơi. Cậu ấy hay nhìn tôi rất lâu mà chẳng vì lý do nào cả, sau đó luôn là một câu “Lông mi lại dài thêm rồi”. Khi ấy tôi liền cười và mang chiếc gương nhỏ ra soi. Chỉ là 2 năm rồi, cậu ấy không nói với tôi những câu như thế nữa, một tiếng thở nhẹ tôi cũng chẳng thể cảm nhận được nữa rồi.

Tình đầu là ngây dại, là đau lòng, là day dứt không nguôi. Gặp được cậu ấy cứ ngỡ có cả thanh xuân trong tay, không ngờ khi tỉnh dậy chẳng qua chỉ là một giấc mơ đến đoạn đẹp nhất thì đột ngột dừng. Chúng ta có gọi là đã chia tay hay không? Đến bây giờ bản thân tôi vẫn thi thoảng tự hỏi. 

Ngày mưa hôm ấy, chúng ta bắt đầu ngừng nói chuyện, sự im lặng đã đẩy mối quan hệ của chúng ta ra xa đến một kết thúc. Không một lời chia tay, chỉ là lặng lẽ rời xa. Lâu như vậy cũng chưa hề gặp lại cậu ấy. Tôi lại ngồi bó gối nhìn điện thoại, như những ngày mới chia xa, đợi một tin nhắn từ cậu ấy. Một dấu chấm thôi cũng được, hoặc tàn nhẫn hơn là một chữ chia tay muộn màng.

Em có từng hối hận không? Yêu anh đau lòng đến như vậy liệu có hối hận không? Thực ra, em chưa từng. Vì bên một mảnh đau đớn còn có cả những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc. Em học được cách tập trung học trong 25 phút rồi, em biết nấu rất nhiều món ngon rồi. Em cũng học được cách thắt dây giày mà không hay bị tuột nữa. 

Quãng thời gian sau này, nếu có anh thì tuyệt vời biết mấy. Nhưng em biết, hoa rơi rồi thì không thể trở lại cành nữa. 2 giờ sáng, cà phê trên bàn đã nguội lạnh. Em lặng lẽ cảm nhận yêu thương ùa về. Rất nhớ, rất nhớ anh.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Em có còn xứng đáng với anh?

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

back to top