Nếu chỉ còn một ngày để sống
2015-02-13 01:00
Tác giả:
Lê Minh Trí
"Mới có ông bác sĩ ở chỗ kia nói là cứu được, hy vọng được ngày nào thì tốt ngày ấy." Mẹ tôi nói với hai hàng nước mắt lăn dài.
Tôi được chẩn đoán là chỉ còn sống được đến ngày mốt nữa thôi. Bệnh viện cũng đã trả về, không thể cứu chữa được nữa.
Mọi người đưa tôi về nhà, nằm một góc nơi căn phòng thân quen, nơi tôi vẫn thường chôn nhiều kỷ niệm và là con người thật của chính mình.
Tôi vẫn cười, và nói với mẹ "Con không sao đâu mà, có gì đâu mà mẹ khóc chứ". Tôi cũng chẳng rơi được giọt nước mắt nào nữa.
Chỉ còn hơn bốn tám tiếng nữa là tôi trở về với đất. Tôi mỉm cười và nghĩ rằng, buồn thì cũng có giải quyết được gì nữa đâu, thôi thì cứ cười lên, cho mọi người vẫn biết rằng tôi còn mạnh mẽ, lạc quan và bình yên lắm. Thế là người nào vô thăm, tôi cũng nở nụ cười, nhiều lúc quá trớn còn cười lớn tiếng. Và tôi cũng cảm nhận được chính mình đang mạnh mẽ, yêu đời hơn.

Cô hàng xóm bên cạnh chạy đến, nước mắt đầm đìa, vuốt nhẹ tay tôi và nói :" Trời, sao vậy nè, nó là tốt nhất trong xóm này, có bao giờ thấy nó làm chuyện gì đâu, hiền lành, ngoan hiền và có hiếu nữa chứ. Sao ông trời ác với nó vậy chứ." Cô nói và khóc, còn tôi mỉm cười, không một hàng nước mắt nữa. "Con không sao mà, mọi người cứ làm quá à."
Đêm đến, tôi tỉnh giấc vì trời quá lạnh, tay mò mẫm tìm cái túi sưởi ấm, ôi thật ấm làm sao... Tự nhiên tôi lại cảm thấy tủi thân. Sao mình bệnh mà chẳng đứa bạn nào tới thăm, chẳng đứa nào ngó ngàng tới vậy nhỉ. Toàn thấy hàng xóm đến thăm và bạn bè ba mẹ không thôi.
Tôi lấy điện thoại và mở Facebook lên. Lần đầu tiên từ khi dùng Facebook đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy nhiều notification và tin nhắn như vậy. Tôi thử lướt vào trang cá nhân.
"Cố lên mày ơi, sao lại vậy hả? Mới hôm kia còn đi ăn với tao mà. Cố lên nha mày." Con nhỏ bạn thân tru tréo lên thế đấy. Tôi mỉm cười nhẹ.
"Ông mập kia, ông mà đi thì ai đi ăn đồ chiên, ăn vặt với em đây hả? Huhu". Con em họ đăng lên tường. Tôi và nó cứ hễ rảnh là hú nhau đi ăn đồ chiên, dạo vòng vòng rồi đi thăm mộ Ngoại.
"Mong mọi chuyện sẽ tốt với mày, sẽ không sao đúng không? Thằng bạn vừa mập lùn, vừa xấu xí của tao." Thằng bạn chí cốt từ hồi cấp ba của tôi, cả nửa năm rồi chẳng thấy nó đăng cái gì lên tường nhà, giờ thì cũng thấy được mặt mũi nó rồi.
"Dù chưa gặp cậu lần nào, chỉ tâm sự và nói chuyện với cậu qua Facebook và mail thôi, nhưng tớ thật sự quý cậu. Cậu là người sống tình cảm, tốt nhất mà tớ từng gặp. Được gặp cậu là niềm vui trong đời tớ rồi. Mong sức khỏe cậu sẽ tốt hơn. Tớ đợi cậu trả lời đấy nha." Cô bạn, bạn của nhỏ bạn thân, không biết từ lúc nào, hai đứa có sở thích viết truyện và sến y như nhau, và tôi cũng thường hay tâm sự qua mail và tin nhắn trên face với cô ấy. Tôi "like" một cái...

"Anh ơi, anh sao vậy? Sao không chịu nói gì với em? Cứ lặng lẽ im lặng rồi chẳng nói gì, bệnh cũng không nói gì em nữa. Ghét anh...!" Tôi mở mắt với tiếng khóc nấc nở của một người con gái. À, là em! Là người mà tôi mới chia tay được hơn tháng nay. Chúng tôi quen nhau được gần một năm, tình cảm tiến triển tốt đẹp. Và rồi tôi muốn có gia đình, muốn có những đứa con nhỏ như những người bạn cùng trang lứa. Tôi cũng muốn có một gia đình hạnh phúc, tôi và em, cùng với đứa con bé nhỏ của mình. Tôi vẫn thường hay mơ như thế, gia đình ba người sẽ đi picnic, chụp ảnh gia đình up lên Face, và cũng nhau sống tới già...Thế nhưng yêu thương là một chuyện, và sống đời với nhau là một chuyện khác. Chúng tôi chia tay chỉ vì một lý do đơn giản: không hợp.
Và giờ đây, hơn cả tháng không gặp, em đang bên cạnh tôi, tôi mỉm cười, em thì nấc nở với hai hàng nước mắt. Tôi lại lên tiếng: "Anh có sao đâu. Em đừng khóc nữa. Rồi đâu đó lại vang lên tiếng bài hát "Hạnh phúc mới" theo phim về cuộc đời của ca sĩ Wanbi Tuấn Anh. "Ngày hôm nao chia tay anh nói như lời trăn trối em đừng u sầu.Gạt lệ thương đau nếu chúng ta không còn nhau.Con đường em và anh nguyện đi suốt đời.Một khi không còn anh là qua hết rồi.Chỉ mong có ai cùng em bước tiếp mới vui lòng anh". Tôi mỉm cười và nói với em: "Em thấy đó, hãy tìm người khác, có thể mang lại hạnh phúc cho em nhé. Anh xin lỗi."
Tối ngày ấy, khi tôi đang quằn quại với con đau, mà chính mình cũng không biết sao lại đau như vậy. Tôi vẫn không khóc, không rơi một giọt nước mắt nào.
"Ông sao vậy hả?" Tiếng nói hòa với tiếng khóc trong điện thoại. "Mới hôm trước còn gọi điện thoại, ông nói ông cắt amidan thôi mà, sao giờ lại vậy hả? Sao không nói gì với tui hả? Bạn bè thân thiết mà vậy hả. Giờ tui chạy lên ông đây, ở đó đợi tui đi, gần sáng là tui tới nơi." Tôi chưa kịp trả lời thì thằng bạn mà tôi xem là thân thiết nhất cúp máy. Giờ này khuya rồi, mà nó từ Nha Trang mà lên Đà Lạt thì nguy hiểm quá. Tôi lo lắng và gọi lại. "Thuê bao quý khách...". Tôi im lặng và nhắm mắt: "Thôi kệ, nó lên được thì gặp, dù sao mình cũng sẽ nói chuyện về khúc mắc giữa hai đứa và sẽ nói thẳng cho nó biết, còn gì nữa đâu mà mất." Ngoài gia đình và người tôi yêu thương, có lẽ nó là đứa bạn mà tôi quý nhất, yêu thương nhiều nhất và muốn nó bên cạnh nhất lúc này.
Tôi lại thấy mẹ, mẹ lại vào và nói: "Con thấy sao rồi, đau lắm không, mai lên ông bác sĩ đó nha. Hình như một triệu một ngày để con sống tiếp..."
Tôi thấy mẹ đã sưng húp con mắt. Ba thì bảo: "Con rồi sẽ không sao đâu, ba mẹ thương con nhất mà". Ba tôi cũng không còn nước mắt nào nữa rồi. Hai đứa em tôi thì khóc và bảo rằng chúng sẽ cố gắng học tốt và sống tốt, và anh hai của chúng hãy cố lên...
Tôi cảm thấy nghẹn ngào, thờ thều thào và hai hàng nước mắt lăn dài. Chưa bao giờ tôi lại mong được sống đến như vậy. Tôi đã khóc...
Tỉnh giấc, tôi vẫn cảm thấy mình đang khóc, nước mắt vẫn chảy dài trên má. Tôi ngồi nhỏm dậy. Trong bóng tối, tôi cảm thấy sợ. Tôi run lên, một phần cũng do trời lạnh và cũng vì giấc mơ mà tôi mới trải qua.
Tôi nằm lại, giữa không gian tĩnh lặng của buổi sớm. Tôi nằm và nghĩ đến từng chi tiết của giấc mơ ấy. Và cũng cảm nhận được thân thể mình không khỏe mạnh đã lâu, tôi biết bản thân mang bệnh đó, mà tôi lại bỏ lơ và biện mình rằng chưa có thời gian đi khám. Tôi cảm thấy lo sợ, và cũng cảm thấy muốn được sống khỏe mạnh hơn nữa. Và hơn nữa, tôi tự cảm thấy vui vì đó chỉ là mơ, và mình còn đang nằm đây.

Tôi suy nghĩ và cảm thấy thật thương ba mẹ. Ba tôi chưa bao giờ bảo tôi ngoan hiền, còn mẹ tôi chưa bao giờ bảo tôi uống thuốc hay nghĩ về sức khỏe. Nhưng tôi biết, ba mẹ muốn cho tôi tính tự lập và tự quyết cho sức khỏe của mình. Hình ảnh ba mẹ, em út trong giấc mơ làm tôi không thể ngừng khóc được. Tôi sẽ trân trọng những giây phút hạnh phúc bên gia đình mình. Dù đi đâu, gia đình cũng là nơi dừng chân tuyệt vời nhất...
Tôi thương em, tôi nhớ em, đó là sự thật trong những ngày qua. Tôi cảm thấy mình thật tàn nhẫn khi không nhắn tin gì với em mặc dù tin nhắn của em vẫn đều mỗi ngày. Nhưng cũng như giấc mơ, yêu thương nhau là một chuyện và sống đời với nhau là một chuyện. Tôi chỉ hy vọng sẽ có một người yêu em thật nhiều hơn cả bản thân tôi.
Tôi cũng nhớ cậu bạn thân. Mới vừa nghe điện thoại đêm hôm trước, hai thằng còn chia sẻ về cuộc sống, về gia đình và công việc và ôn lại kỷ niệm xưa một chút. Cũng gần hai năm rồi, tuy hai nơi gần nhau nhưng hai đứa chưa gặp lại nhau lần nào. Và cuộc sống và công việc khiến chúng tôi lại càng xa hơn, và nhiều hiểu lầm hơn nữa.
Tôi nhớ những người bạn thân xa gần, những người hàng xóm vẫn gặp mặt hàng ngày nhưng tôi ít khi nói chuyện, và với những người từng gặp qua trong cuộc đời tôi...
Chưa bao giờ tôi muốn được sống như lúc này...
Con người, suy cho cùng ai cũng muốn được hạnh phúc, vui vẻ. Nhưng cũng vì cuộc sống, vì tình yêu và xã hội nên cứ tự làm cho bản thân mình rơi vào nỗi đau khổ. Tôi đã đọc được đâu đó: "Hạnh phúc và đau khổ cũng chính từ suy nghĩ của bản thân mình ra". Đúng! Nếu có nhiều chuyện rắc rối đến và bạn cứ ôm nỗi đau ấy mà chịu đựng, và rồi suy nghĩ rằng cuộc đời này không ai quan tâm mình. Thì chính từ suy nghĩ đó đã đưa bạn đến lúc không còn ai quan tâm nữa. Nếu bạn luôn suy nghĩ rằng cuộc sống tốt đẹp, mọi người yêu thương mình và mình cũng yêu thương mọi người. Thì cuộc sống của bạn sẽ luôn được như vậy. Sẽ là do chính suy nghĩ của bạn quyết định thôi.
"Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương".
- Lê Minh Trí
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."












