Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu chỉ còn một ngày để sống

2015-02-13 01:00

Tác giả: Lê Minh Trí


Truyện Online - Con người, suy cho cùng ai cũng muốn được hạnh phúc, vui vẻ. Nhưng cũng vì cuộc sống, vì tình yêu và xã hội nên cứ tự làm cho bản thân mình rơi vào nỗi đau khổ. Tôi đã đọc được đâu đó: "Hạnh phúc và đau khổ cũng chính từ suy nghĩ của bản thân mình ra".

***

"Mới có ông bác sĩ ở chỗ kia nói là cứu được, hy vọng được ngày nào thì tốt ngày ấy." Mẹ tôi nói với hai hàng nước mắt lăn dài.

Tôi được chẩn đoán là chỉ còn sống được đến ngày mốt nữa thôi. Bệnh viện cũng đã trả về, không thể cứu chữa được nữa.

Mọi người đưa tôi về nhà, nằm một góc nơi căn phòng thân quen, nơi tôi vẫn thường chôn nhiều kỷ niệm và là con người thật của chính mình.

Tôi vẫn cười, và nói với mẹ "Con không sao đâu mà, có gì đâu mà mẹ khóc chứ". Tôi cũng chẳng rơi được giọt nước mắt nào nữa.

Chỉ còn hơn bốn tám tiếng nữa là tôi trở về với đất. Tôi mỉm cười và nghĩ rằng, buồn thì cũng có giải quyết được gì nữa đâu, thôi thì cứ cười lên, cho mọi người vẫn biết rằng tôi còn mạnh mẽ, lạc quan và bình yên lắm. Thế là người nào vô thăm, tôi cũng nở nụ cười, nhiều lúc quá trớn còn cười lớn tiếng. Và tôi cũng cảm nhận được chính mình đang mạnh mẽ, yêu đời hơn.

thời gian, cuộc sống

Cô hàng xóm bên cạnh chạy đến, nước mắt đầm đìa, vuốt nhẹ tay tôi và nói :" Trời, sao vậy nè, nó là tốt nhất trong xóm này, có bao giờ thấy nó làm chuyện gì đâu, hiền lành, ngoan hiền và có hiếu nữa chứ. Sao ông trời ác với nó vậy chứ." Cô nói và khóc, còn tôi mỉm cười, không một hàng nước mắt nữa. "Con không sao mà, mọi người cứ làm quá à."

Đêm đến, tôi tỉnh giấc vì trời quá lạnh, tay mò mẫm tìm cái túi sưởi ấm, ôi thật ấm làm sao... Tự nhiên tôi lại cảm thấy tủi thân. Sao mình bệnh mà chẳng đứa bạn nào tới thăm, chẳng đứa nào ngó ngàng tới vậy nhỉ. Toàn thấy hàng xóm đến thăm và bạn bè ba mẹ không thôi.

Tôi lấy điện thoại và mở Facebook lên. Lần đầu tiên từ khi dùng Facebook đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy nhiều notification và tin nhắn như vậy. Tôi thử lướt vào trang cá nhân.

"Cố lên mày ơi, sao lại vậy hả? Mới hôm kia còn đi ăn với tao mà. Cố lên nha mày." Con nhỏ bạn thân tru tréo lên thế đấy. Tôi mỉm cười nhẹ.

"Ông mập kia, ông mà đi thì ai đi ăn đồ chiên, ăn vặt với em đây hả? Huhu". Con em họ đăng lên tường. Tôi và nó cứ hễ rảnh là hú nhau đi ăn đồ chiên, dạo vòng vòng rồi đi thăm mộ Ngoại.

"Mong mọi chuyện sẽ tốt với mày, sẽ không sao đúng không? Thằng bạn vừa mập lùn, vừa xấu xí của tao." Thằng bạn chí cốt từ hồi cấp ba của tôi, cả nửa năm rồi chẳng thấy nó đăng cái gì lên tường nhà, giờ thì cũng thấy được mặt mũi nó rồi.

"Dù chưa gặp cậu lần nào, chỉ tâm sự và nói chuyện với cậu qua Facebook và mail thôi, nhưng tớ thật sự quý cậu. Cậu là người sống tình cảm, tốt nhất mà tớ từng gặp. Được gặp cậu là niềm vui trong đời tớ rồi. Mong sức khỏe cậu sẽ tốt hơn. Tớ đợi cậu trả lời đấy nha." Cô bạn, bạn của nhỏ bạn thân, không biết từ lúc nào, hai đứa có sở thích viết truyện và sến y như nhau, và tôi cũng thường hay tâm sự qua mail và tin nhắn trên face với cô ấy. Tôi "like" một cái...

yêu cuộc sống

Và thế, hơn cả trăm cái status đăng trên tường nhà tôi. Mọi người, bạn bè, đồng nghiệp, anh chị em, ai cũng chúc tôi mau khỏe, đừng có chuyện gì và cũng nhắc lại chuyện xưa đã từng trải qua với tôi thế nào. Tôi cũng mỉm cười, tự nhủ: "Mình lạc quan mà. Không ngờ lúc này mọi người quan tâm mình nhiều đến vậy. Vui ghê ta." Tôi tự nhủ và cảm thấy khoái chí. Và tiếp tục chìm vào giấc ngủ đêm khuya.

"Anh ơi, anh sao vậy? Sao không chịu nói gì với em? Cứ lặng lẽ im lặng rồi chẳng nói gì, bệnh cũng không nói gì em nữa. Ghét anh...!" Tôi mở mắt với tiếng khóc nấc nở của một người con gái. À, là em! Là người mà tôi mới chia tay được hơn tháng nay. Chúng tôi quen nhau được gần một năm, tình cảm tiến triển tốt đẹp. Và rồi tôi muốn có gia đình, muốn có những đứa con nhỏ như những người bạn cùng trang lứa. Tôi cũng muốn có một gia đình hạnh phúc, tôi và em, cùng với đứa con bé nhỏ của mình. Tôi vẫn thường hay mơ như thế, gia đình ba người sẽ đi picnic, chụp ảnh gia đình up lên Face, và cũng nhau sống tới già...Thế nhưng yêu thương là một chuyện, và sống đời với nhau là một chuyện khác. Chúng tôi chia tay chỉ vì một lý do đơn giản: không hợp.

Và giờ đây, hơn cả tháng không gặp, em đang bên cạnh tôi, tôi mỉm cười, em thì nấc nở với hai hàng nước mắt. Tôi lại lên tiếng: "Anh có sao đâu. Em đừng khóc nữa. Rồi đâu đó lại vang lên tiếng bài hát "Hạnh phúc mới" theo phim về cuộc đời của ca sĩ Wanbi Tuấn Anh. "Ngày hôm nao chia tay anh nói như lời trăn trối em đừng u sầu.Gạt lệ thương đau nếu chúng ta không còn nhau.Con đường em và anh nguyện đi suốt đời.Một khi không còn anh là qua hết rồi.Chỉ mong có ai cùng em bước tiếp mới vui lòng anh". Tôi mỉm cười và nói với em: "Em thấy đó, hãy tìm người khác, có thể mang lại hạnh phúc cho em nhé. Anh xin lỗi."

Tối ngày ấy, khi tôi đang quằn quại với con đau, mà chính mình cũng không biết sao lại đau như vậy. Tôi vẫn không khóc, không rơi một giọt nước mắt nào.

"Ông sao vậy hả?" Tiếng nói hòa với tiếng khóc trong điện thoại. "Mới hôm trước còn gọi điện thoại, ông nói ông cắt amidan thôi mà, sao giờ lại vậy hả? Sao không nói gì với tui hả? Bạn bè thân thiết mà vậy hả. Giờ tui chạy lên ông đây, ở đó đợi tui đi, gần sáng là tui tới nơi." Tôi chưa kịp trả lời thì thằng bạn mà tôi xem là thân thiết nhất cúp máy. Giờ này khuya rồi, mà nó từ Nha Trang mà lên Đà Lạt thì nguy hiểm quá. Tôi lo lắng và gọi lại. "Thuê bao quý khách...". Tôi im lặng và nhắm mắt: "Thôi kệ, nó lên được thì gặp, dù sao mình cũng sẽ nói chuyện về khúc mắc giữa hai đứa và sẽ nói thẳng cho nó biết, còn gì nữa đâu mà mất." Ngoài gia đình và người tôi yêu thương, có lẽ nó là đứa bạn mà tôi quý nhất, yêu thương nhiều nhất và muốn nó bên cạnh nhất lúc này.

Tôi lại thấy mẹ, mẹ lại vào và nói: "Con thấy sao rồi, đau lắm không, mai lên ông bác sĩ đó nha. Hình như một triệu một ngày để con sống tiếp..."

Tôi thấy mẹ đã sưng húp con mắt. Ba thì bảo: "Con rồi sẽ không sao đâu, ba mẹ thương con nhất mà". Ba tôi cũng không còn nước mắt nào nữa rồi. Hai đứa em tôi thì khóc và bảo rằng chúng sẽ cố gắng học tốt và sống tốt, và anh hai của chúng hãy cố lên...

Tôi cảm thấy nghẹn ngào, thờ thều thào và hai hàng nước mắt lăn dài. Chưa bao giờ tôi lại mong được sống đến như vậy. Tôi đã khóc...

Tỉnh giấc, tôi vẫn cảm thấy mình đang khóc, nước mắt vẫn chảy dài trên má. Tôi ngồi nhỏm dậy. Trong bóng tối, tôi cảm thấy sợ. Tôi run lên, một phần cũng do trời lạnh và cũng vì giấc mơ mà tôi mới trải qua.

Tôi nằm lại, giữa không gian tĩnh lặng của buổi sớm. Tôi nằm và nghĩ đến từng chi tiết của giấc mơ ấy. Và cũng cảm nhận được thân thể mình không khỏe mạnh đã lâu, tôi biết bản thân mang bệnh đó, mà tôi lại bỏ lơ và biện mình rằng chưa có thời gian đi khám. Tôi cảm thấy lo sợ, và cũng cảm thấy muốn được sống khỏe mạnh hơn nữa. Và hơn nữa, tôi tự cảm thấy vui vì đó chỉ là mơ, và mình còn đang nằm đây.


yêu cuộc sống

Có lẽ dạo này sức khỏe tôi không được tốt. Cũng mới trải qua tang lễ của một ông anh từ thời thơ ấu, mất khi còn trẻ. Và áp lực công việc và cuộc sống nhiều quá nên tôi cảm thấy mệt mỏi mà hình thành nên giấc mơ như vậy. Mới chiều nay tôi còn nghĩ rằng, mọi người chẳng ai quan tâm tới tôi hết. Công việc thì hỗn tạp, mỗi người một suy nghĩ và tôi cảm thấy không còn tin tưởng được ai. Bạn bè thì cảm thấy xa xôi, tôi cảm thấy mình đơn độc giữa cuộc đời này. Và ôm nỗi buồn đi vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Tôi suy nghĩ và cảm thấy thật thương ba mẹ. Ba tôi chưa bao giờ bảo tôi ngoan hiền, còn mẹ tôi chưa bao giờ bảo tôi uống thuốc hay nghĩ về sức khỏe. Nhưng tôi biết, ba mẹ muốn cho tôi tính tự lập và tự quyết cho sức khỏe của mình. Hình ảnh ba mẹ, em út trong giấc mơ làm tôi không thể ngừng khóc được. Tôi sẽ trân trọng những giây phút hạnh phúc bên gia đình mình. Dù đi đâu, gia đình cũng là nơi dừng chân tuyệt vời nhất...

Tôi thương em, tôi nhớ em, đó là sự thật trong những ngày qua. Tôi cảm thấy mình thật tàn nhẫn khi không nhắn tin gì với em mặc dù tin nhắn của em vẫn đều mỗi ngày. Nhưng cũng như giấc mơ, yêu thương nhau là một chuyện và sống đời với nhau là một chuyện. Tôi chỉ hy vọng sẽ có một người yêu em thật nhiều hơn cả bản thân tôi.

Tôi cũng nhớ cậu bạn thân. Mới vừa nghe điện thoại đêm hôm trước, hai thằng còn chia sẻ về cuộc sống, về gia đình và công việc và ôn lại kỷ niệm xưa một chút. Cũng gần hai năm rồi, tuy hai nơi gần nhau nhưng hai đứa chưa gặp lại nhau lần nào. Và cuộc sống và công việc khiến chúng tôi lại càng xa hơn, và nhiều hiểu lầm hơn nữa.

Tôi nhớ những người bạn thân xa gần, những người hàng xóm vẫn gặp mặt hàng ngày nhưng tôi ít khi nói chuyện, và với những người từng gặp qua trong cuộc đời tôi...

Chưa bao giờ tôi muốn được sống như lúc này...

Con người, suy cho cùng ai cũng muốn được hạnh phúc, vui vẻ. Nhưng cũng vì cuộc sống, vì tình yêu và xã hội nên cứ tự làm cho bản thân mình rơi vào nỗi đau khổ. Tôi đã đọc được đâu đó: "Hạnh phúc và đau khổ cũng chính từ suy nghĩ của bản thân mình ra".
Đúng! Nếu có nhiều chuyện rắc rối đến và bạn cứ ôm nỗi đau ấy mà chịu đựng, và rồi suy nghĩ rằng cuộc đời này không ai quan tâm mình. Thì chính từ suy nghĩ đó đã đưa bạn đến lúc không còn ai quan tâm nữa. Nếu bạn luôn suy nghĩ rằng cuộc sống tốt đẹp, mọi người yêu thương mình và mình cũng yêu thương mọi người. Thì cuộc sống của bạn sẽ luôn được như vậy. Sẽ là do chính suy nghĩ của bạn quyết định thôi.

"Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương".

  • Lê Minh Trí
Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.

yeublogradio

Lê Minh Trí

Cuộc sống là một đoạn đường dài muôn màu... Hãy thử sống và chiêm nghiệm vẻ đẹp của cuộc sống mọi lúc mọi nơi bạn có thể... Điều kỳ diệu sẽ đến với bạn...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top