Phát thanh xúc cảm của bạn !

Muốn hạnh phúc phải can đảm cho đi

2018-11-12 01:28

Tác giả: VŨ THỊ LAN HƯƠNG


blogradio.vn - Điều tôi nhận ra tôi tin nó chưa bao giờ là muộn, mọi thứ vẫn tốt đẹp chỉ cần tôi vẫn biết bản thân mình cần cho đi nhiều hơn ngay cả khi đau đớn nhất, mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi, dù theo cách này hay cách khác, sẽ ổn mà!

***

Khi tôi đã quen một mình và nghĩ, tôi sẽ chẳng cần bất cứ một ân tình nào đến bên thêm nữa, tôi một mình, rất ổn!

Vào một ngày, rất bình thường, họ đến... tôi từ chối, tôi nghĩ chưa đến lúc mình cần hoặc tôi chẳng bao giờ cần. Họ vẫn kiên trì ở bên và chứng minh cho tôi thấy, thuyết phục sự ngang bướng và thay đổi ý nghĩ của tôi về họ, hay đúng hơn là về cái tôi thấy mình chẳng cần. Tôi nghiêng ngả. Điều gì đến đã đến, tôi chẳng lý trí được hơn và đành để nó lại. Khi tôi nhận ra mình đã từ từ chấp nhận họ và dành cho họ những gì tôi có thể, mọi thứ trở nên thoải mái hơn, cũng là lúc tôi cho phép một người bước vào sẵn sàng tổn thương tôi bất cứ lúc nào, dù cho, tôi thấy mình đã quá đủ những vết xước rồi!

Khi tôi bắt đầu thấy mình nên hơn những gì hiện tại, cũng là lúc họ biến mất chẳng một lời báo trước! Cứ bình thản chẳng thấy nhau đâu, không cãi vã, không giận hờn cũng chẳng xích mích, vấn đề chẳng thấy đâu, vậy mà họ bốc hơi nhanh thật! Tôi chênh vênh, tưởng mình sẽ ngã gục, cái thói quen bị dang dở khiến bản thân sống như ngục tù, day dứt, áy náy mà không cam tâm và tiếc nuối. Lỗi là ở tôi sao? Hay ở họ? Hay ở đâu? Chẳng có câu trả lời nào được đáp trả, cũng chẳng có câu hỏi nào được nói ra bằng lời được thoả mãn mà mỉm cười chấp nhận.

Muốn hạnh phúc phải can đảm cho đi

Sau đó, mọi chuyện cứ thế trôi qua, tôi ổn hơn, cũng thấy dễ chịu hơn, nhưng vẫn còn đó tiếc nuối vì ân tình họ dành, tôi chẳng thể đáp lại bằng một phần số đó. Tôi sợ phải nợ tình cảm bất cứ ai, nó nặng và khiến như mình là con nợ suốt đời chẳng thể trả, tôi sợ mình chẳng có đủ bằng ấy ân tình mà trao đi, tôi sợ mình gai góc khiến họ đau, sợ mình lạnh nhạt khiến họ buồn, rồi lại lần lượt dời xa tôi... Tôi thật quá tệ rồi! Tệ tới nỗi, ngay cả khi họ đi, tôi cũng chẳng biết điều ấy có nghĩa là gì, chẳng biết tại sao như vậy và chẳng biết bản thân phải làm gì!

Dù cho câu chuyện ấy xa không phải xa, gần cũng chưa phải gần, nó đã xảy ra, đã dịu lại, đã ở im đây nơi ngực trái này hằng đêm, từng khắc, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, những gì đã trải qua, thực sự nó sâu đậm đến nhường nào, khoa quên, hạnh phúc, đau đớn, dằn vặt và trên hết, tôi đã được nhận lại nhiều hơn những yêu thương mà mình cho đi.

Một đoạn tình cảm ngắn trong một cuộc đời dài, nó đem lại những thứ tôi chẳng thể phủ nhận, từ tâm hồn cho đến suy nghĩ, nó khiến tôi kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn và đặc biệt, sau này nếu có tiếp tục được yêu, tôi nghĩ mình sẽ làm được nhiều hơn vậy, sẽ chẳng kìm lòng nữa mà trao đi, để nếu có gì xảy ra, tôi sẽ không phải ôm hối tiếc và không cam tâm đến cháy lòng như bây giờ nữa!

Điều tôi nhận ra tôi tin nó chưa bao giờ là muộn, mọi thứ vẫn tốt đẹp chỉ cần tôi vẫn biết bản thân mình cần cho đi nhiều hơn ngay cả khi đau đớn nhất, mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi, dù theo cách này hay cách khác, sẽ ổn mà!

© Lan Hương Vũ – blogradio.vn

VŨ THỊ LAN HƯƠNG

"ĐIỀU BẠN CHO ĐI SẼ LUÔN CÒN MÃI ĐIỀU BẠN GIỮ LẠI SẼ DẦN MẤT ĐI"

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không

Lãng mạn có cần thiết không

Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới

Bước tiếp hành trình mới

Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

back to top