Mùa thu có anh, mãi là ký ức em cất giữ
2022-11-21 01:25
Tác giả:
Vương Anh Duy
blogradio.vn - Cảm ơn anh đã trở thành một phần thanh xuân của tôi, cho tôi biết được thế nào là có được, thế nào là mất đi, giống như cách tôi có được anh và tôi cũng đã mất anh rồi. Bởi thanh xuân của tôi có sự xuất hiện của anh nên tôi sẽ xem nó như một báu vật, cất giữ kĩ càng trong tâm trí.
***
Mùa thu sao mà nhẹ nhàng đến vậy? Mùa thu sao lặng lẽ đến thế? Mùa thu, mùa tôi có anh.
Cái nóng bức của mùa hè đã dần bị làm mờ đi bởi cơn gió mùa thu, dịu nhẹ và êm ái. Cái mùi hoa sữa thật trong trẻo làm sao, thật khiến lòng người mê mẩn đến mức dường như đã chìm đắm trong đó mà bỏ lại chấp niệm ôm nặng tâm tư. Thanh xuân năm 17 tuổi có đẹp như người ta hay đồn thổi không? Hay chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài để che đi sự bắt đầu cuộc đời khắc nghiệt của những đứa trẻ mới lớn?
Đôi khi chỉ là cái nắm tay vội vã đã khiến con người ta lầm tưởng sẽ không bao giờ có sự chia ly, tách biệt. Những lúc ta đã chìm đắm vào tình yêu thì đâu thể biết rằng những thứ tốt đẹp dễ dàng được tạo ra thì cũng sẽ dễ dàng tan biến.
Tôi và anh quen nhau trong một lần tình cờ gặp gỡ vào mùa thu. Có lẽ cũng như bao cặp đôi khác, sự bắt đầu tình yêu luôn là những thứ vô cùng lãng mạn và đẹp đẽ. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu anh xuất hiện trước mặt tôi, bước đến bên tôi với dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, lịch sự. Khi ấy tôi vẫn chỉ là một cô bé mới lớn chưa hiểu chuyện, chỉ biết ngồi cạnh bờ sông mà hậm hực với những chuyện vô lý xảy ra trước đó.
Anh đối với tôi từng chút dè dặt, dỗ dành tôi như một đứa trẻ; tôi đối với anh cũng là sự tôn trọng của hai người xa lạ. Sau khoảng thời gian tìm hiểu, tôi và anh đều nhận thấy cả hai có khá nhiều điểm chung và tiến tới quyết định xác nhận mối quan hệ yêu đương này.
Tình yêu của chúng tôi hồn nhiên, đẹp đẽ. Cái hồn nhiên của tuổi trẻ, và cái đẹp đẽ của những kỉ niệm mà chúng tôi cùng nhau trải qua. Có lẽ, thanh xuân thật sự rất đẹp, rất đáng để trân trọng. Và điều tôi trân trọng hơn cả…là anh. Nhưng cuộc đời này mấy ai được như ý nguyện, những gì tốt đẹp có lẽ chẳng thuộc về tôi. Dường như anh ấy đã thay đổi rồi, cũng có lẽ là tại tôi đã không còn quan trọng đối anh nữa, hay vì tôi đã quá ràng buộc anh trong những lần anh đi chơi cùng đám bạn đến khuya mới về.
Lâu dần tôi cũng chẳng còn nhận ra anh là ai, tất cả mọi thứ quen thuộc về anh cứ lặng lẽ biến mất, anh bây giờ đối với tôi không khác gì một người xa lạ, và chúng tôi cuối cùng đã trở thành hai người xa lạ biết tất cả về nhau. Lặng lẽ đứng nhìn từ xa, trái tim tôi như chết lặng khi thấy trong vòng tay anh là một cô gái lạ mặt, không phải bạn bè mà cũng chẳng phải người thân, anh say xỉn đến nỗi không ý thức được bản thân đang làm gì, cũng chẳng biết mình được người phụ nữ kia đưa vào nhà nghỉ.
Tôi không dám đối diện với sự thật này, tôi thật sự không có đủ can đảm để bước đến trước mặt anh để trách vấn anh rằng tôi đã làm gì sai mà khiến anh phải đối xử với tôi như vậy?. Hàng trăm, hàng nghìn nghi vấn cứ thế mà xuất hiện trong tâm trí tôi. Cuối cùng, sự lựa chọn của tôi là rời đi, để anh lại không một lời từ biệt và bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.
Đã bao lần tôi thầm nghĩ sự bỏ đi không lời từ biệt này có khiến anh đi tìm tôi không? Anh có tìm cách để liên lạc với tôi không? Anh có nhớ tôi không? Mùa thu của tôi cứ vậy mà kết thúc. Mùa thu đi để tôi ở lại, và tôi cũng chẳng còn có anh ở bên nữa.
Cảm ơn anh đã trở thành một phần thanh xuân của tôi, cho tôi biết được thế nào là có được, thế nào là mất đi, giống như cách tôi có được anh và tôi cũng đã mất anh rồi. Bởi thanh xuân của tôi có sự xuất hiện của anh nên tôi sẽ xem nó như một báu vật, cất giữ kĩ càng trong tâm trí.
© Vương Anh Duy - blogradio.vn
Xem thêm: Lời hẹn ước đến thế giới người trưởng thành | Radio Tâm sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay
Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

Tách trà hoa...
Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ.