Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa hè không trở lại

2020-06-13 01:20

Tác giả: Thảo Nhi


blogradio.vn - Đó nhất định là mùa hè không trở lại. Nhưng trong trái tim tôi, mùa hè thời thơ bé ở nông thôn đã giúp một cô bé thành phố có những phút giây bình dị, ấm áp giữa guồng quay vội vã, mà chỉ những ai trưởng thành mới hiểu nó quý giá biết bao.

***

Rất lâu rồi sau một giấc ngủ ngon tôi mới có thời gian ngắm nhìn những tia nắng và cảm nhận chúng bằng da thịt. Một cô gái sinh ra và lớn lên tại một thành phố ồn ào, náo nhiệt đã có những phút giây chợt nhớ về cái nắng của buổi sáng ở quê nhà bà ngoại, về cuộc sống yên bình mà tôi đã từng gắn bó trong suốt cả mùa hè. Đó nhất định là mùa hè không trở lại. Nhưng trong trái tim tôi, mùa hè thời thơ bé ở nông thôn đã giúp một cô bé thành phố có những phút giây bình dị, ấm áp giữa guồng quay vội vã, mà chỉ những ai trưởng thành mới hiểu nó quý giá biết bao.

Và tôi là Linh. Năm đó tôi lên 10 tuổi, ba mẹ quyết định cho tôi về sống với bà ngoại trong dịp hè trước khi tôi chuẩn bị lên cấp 2. Tôi hiểu rằng đó chỉ là một phần lí do bởi ba mẹ thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Và lúc đó người chăm sóc cho tôi chính là cô giúp việc được ba mẹ trả lương hàng tháng. Thoạt đầu, ba mẹ e ngại rằng tôi sẽ phản đối bởi cái tính ương ngạnh, khó bảo của mình. Nhưng sự việc lại đi theo một diễn biến khác, tôi chấp nhận về sống với bà. Một cô gái 10 tuổi lại có tính cách như một bà cụ non hiểu chuyện khiến ai cũng ngỡ ngàng.

mùa_hè_3

Trên đường về nhà bà ngoại, tôi không nói một câu nào, chỉ im lặng ngắm nhìn hàng cây hai bên đường. Tôi cảm nhận rõ sự thay đổi của cảnh vật xung quanh. Những tán lá cây xanh đã dần xuất hiện thay thế cho những ngôi nhà cao tầng mọc cạnh nhau san sát. Rời xa cuộc sống thành phố tấp nập, tôi sống trong vòng tay yêu thương của bà ngoại, tôi dần dần quen và thích thú với cuộc sống nông thôn. Ở đây có nhiều bạn lắm: nào là chị em cái Quỳnh, anh Trường, thằng Trung.

Có lẽ bọn trẻ ở nông thôn luôn bị hấp dẫn bởi những buổi trưa mùa hè. Chúng đuổi nhau dưới lòng đường, quên cả cái nắng bỏng cháy đang nhuốm lấy làn da của chúng thành màu bánh mật. Ngồi trong nhà nhìn lũ bạn chơi đùa, tôi vừa thấy sợ cái nắng oi ả của mùa hè, vừa sợ ốm, vừa thấy tiếc khi bỏ lỡ những trò vui của chúng bạn. Cô biết rằng ở trên thành phố cô sẽ chẳng bao giờ được chơi với những người bạn chân thành, vui đùa một cách thỏa thích như vậy.

Cuối cùng tôi quyết định nhập cuộc chơi vì ham vui, mặc kệ làn da trắng của mình sẽ bị rám nắng. Trò chơi bắt đầu xung quanh toàn là tiếng hò hét, reo vui mà rõ rệt nhất là tiếng cười khoái chí của tôi. Tôi chơi đuổi bắt, chơi trốn tìm, nhảy cừu, bịt mắt bắt dê, lòng vui sướng hơn bao giờ hết. Chơi đến quá nửa chiều, mọi người ra thăm đồng, lúc này tôi và chúng bạn mới trở về nhà. Mặt đứa nào đứa đấy cũng đỏ au, mồ hôi đầm đìa và khát nước nhưng trong lòng thì vui sướng, miệng vẫn không ngừng bàn luận về những trò chơi vừa diễn ra, về những chiến thuật để chiến thắng.

mua-he-khong-tro-lai-3

Buổi tối hôm ấy, mọi người tập trung hết tại sân nhà bà ngoại. Nhà bà có cái sân to, xung quanh toàn là cây: cây mít, cây nhãn, cây bưởi, cây dừa.... Gió ở đây mát rượi nên ngày nào bọn trẻ trong làng cũng chạy sang tụ tập. Ngồi chơi chuyền, trò chuyện tíu tít về những ngôi sao trên bầu trời. Tôi đọc tên của các ngôi sao trên bầu trời càng khiến cho cái Quỳnh, anh Trường mắt mở tròn to vừa ngỡ ngàng, vừa ngạc nhiên.

Quỳnh thắc mắc:

"Sao bạn biết hay vậy?"

Tôi cười nói:

"Cái này là tớ được đọc trong sách đó"

Chúng bạn cùng reo lên:

"Bạn thích thật đó"

Sự ngưỡng mộ, muốn có cho mình quyển sách đầy ắp kiến thức được hiện rõ trên gương mặt cái Quỳnh và anh Trường. Dĩ nhiên với với gương mặt ngây thơ nhưng có suy nghĩ như bà cụ non phần nào tôi cũng nhận ra được. Sau tiếng gọi của mẹ cái Quỳnh về đi ngủ, ai nấy cũng đều trở về ngôi nhà của mình.

Sáng hôm sau, gà cất tiếng gáy báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Bắt gặp tôi ở ngã ba làng, anh Trường gọi to:

"Ê Linh. Có đi móc cua không?"

Vậy là tôi được anh Trường rủ đi bắt cua với cái giỏ đeo bên hông. Tôi lẽo đẽo theo anh ra sông. Đang mùa cạn, hai bên bờ lộ ra những hốc sâu nơi ẩn nấp của lũ cua. Anh Trường lội xuống, nước ngang quần đùi, còn tôi đúng trên bờ háo hức chờ anh khoe thành tích. Một hồi, tôi ấp úng:

"Cho em bắt với được không?"

Anh Trường chần chừ một lúc rồi hỏi:

"Mày không sợ à? Không cẩn thận cua sẽ cắp vào tay đấy."

Điều đó không làm lung lay trí tò mò của tôi. Vẻ mặt hớn hở của tôi khi phát hiện ra có một con cua đang rúc mình trong hang. Sau buổi hôm ấy, hai anh em bắt được rất nhiều cua về cho bà ngoại.

mua-he-khong-tro-lai_1

Vui là thế, trải nghiệm nhiều là vậy nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, tôi phải về thành phố. Trong lòng lưu luyến, bịn rịn khó tả, cầm quyển sách trên tay tôi tặng lại cho cái Quỳnh và anh Trường. Tạm biệt bà ngoại, chị em Quỳnh, anh Trường, thằng Trung. Tôi hứa sẽ quay trở lại thăm mọi người.

Xe bắt đầu di chuyển, tôi trở lại thành phố cùng bố mẹ khi mùa hè kết thúc. Những cảm xúc ngổn ngang bỏ lại, có lẽ đó là lời hứa ngây ngô của những đứa trẻ chờ những mùa hè trở lại.

© Thảo Ly – blogradio.vn

Xem thêm: Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào mùa hoa rực rỡ

Thảo Nhi

Thế giới sẽ không vì sự mệt mỏi của bạn mà dừng lại bước chân của nó. Ngày hôm nay bạn không tận lực để đi, thì ngày mai bạn sẽ phải dùng hết sức mình để chạy.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top