Mùa hè không trở lại
2020-06-13 01:20
Tác giả: Thảo Nhi
blogradio.vn - Đó nhất định là mùa hè không trở lại. Nhưng trong trái tim tôi, mùa hè thời thơ bé ở nông thôn đã giúp một cô bé thành phố có những phút giây bình dị, ấm áp giữa guồng quay vội vã, mà chỉ những ai trưởng thành mới hiểu nó quý giá biết bao.
***
Rất lâu rồi sau một giấc ngủ ngon tôi mới có thời gian ngắm nhìn những tia nắng và cảm nhận chúng bằng da thịt. Một cô gái sinh ra và lớn lên tại một thành phố ồn ào, náo nhiệt đã có những phút giây chợt nhớ về cái nắng của buổi sáng ở quê nhà bà ngoại, về cuộc sống yên bình mà tôi đã từng gắn bó trong suốt cả mùa hè. Đó nhất định là mùa hè không trở lại. Nhưng trong trái tim tôi, mùa hè thời thơ bé ở nông thôn đã giúp một cô bé thành phố có những phút giây bình dị, ấm áp giữa guồng quay vội vã, mà chỉ những ai trưởng thành mới hiểu nó quý giá biết bao.
Và tôi là Linh. Năm đó tôi lên 10 tuổi, ba mẹ quyết định cho tôi về sống với bà ngoại trong dịp hè trước khi tôi chuẩn bị lên cấp 2. Tôi hiểu rằng đó chỉ là một phần lí do bởi ba mẹ thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Và lúc đó người chăm sóc cho tôi chính là cô giúp việc được ba mẹ trả lương hàng tháng. Thoạt đầu, ba mẹ e ngại rằng tôi sẽ phản đối bởi cái tính ương ngạnh, khó bảo của mình. Nhưng sự việc lại đi theo một diễn biến khác, tôi chấp nhận về sống với bà. Một cô gái 10 tuổi lại có tính cách như một bà cụ non hiểu chuyện khiến ai cũng ngỡ ngàng.
Trên đường về nhà bà ngoại, tôi không nói một câu nào, chỉ im lặng ngắm nhìn hàng cây hai bên đường. Tôi cảm nhận rõ sự thay đổi của cảnh vật xung quanh. Những tán lá cây xanh đã dần xuất hiện thay thế cho những ngôi nhà cao tầng mọc cạnh nhau san sát. Rời xa cuộc sống thành phố tấp nập, tôi sống trong vòng tay yêu thương của bà ngoại, tôi dần dần quen và thích thú với cuộc sống nông thôn. Ở đây có nhiều bạn lắm: nào là chị em cái Quỳnh, anh Trường, thằng Trung.
Có lẽ bọn trẻ ở nông thôn luôn bị hấp dẫn bởi những buổi trưa mùa hè. Chúng đuổi nhau dưới lòng đường, quên cả cái nắng bỏng cháy đang nhuốm lấy làn da của chúng thành màu bánh mật. Ngồi trong nhà nhìn lũ bạn chơi đùa, tôi vừa thấy sợ cái nắng oi ả của mùa hè, vừa sợ ốm, vừa thấy tiếc khi bỏ lỡ những trò vui của chúng bạn. Cô biết rằng ở trên thành phố cô sẽ chẳng bao giờ được chơi với những người bạn chân thành, vui đùa một cách thỏa thích như vậy.
Cuối cùng tôi quyết định nhập cuộc chơi vì ham vui, mặc kệ làn da trắng của mình sẽ bị rám nắng. Trò chơi bắt đầu xung quanh toàn là tiếng hò hét, reo vui mà rõ rệt nhất là tiếng cười khoái chí của tôi. Tôi chơi đuổi bắt, chơi trốn tìm, nhảy cừu, bịt mắt bắt dê, lòng vui sướng hơn bao giờ hết. Chơi đến quá nửa chiều, mọi người ra thăm đồng, lúc này tôi và chúng bạn mới trở về nhà. Mặt đứa nào đứa đấy cũng đỏ au, mồ hôi đầm đìa và khát nước nhưng trong lòng thì vui sướng, miệng vẫn không ngừng bàn luận về những trò chơi vừa diễn ra, về những chiến thuật để chiến thắng.
Buổi tối hôm ấy, mọi người tập trung hết tại sân nhà bà ngoại. Nhà bà có cái sân to, xung quanh toàn là cây: cây mít, cây nhãn, cây bưởi, cây dừa.... Gió ở đây mát rượi nên ngày nào bọn trẻ trong làng cũng chạy sang tụ tập. Ngồi chơi chuyền, trò chuyện tíu tít về những ngôi sao trên bầu trời. Tôi đọc tên của các ngôi sao trên bầu trời càng khiến cho cái Quỳnh, anh Trường mắt mở tròn to vừa ngỡ ngàng, vừa ngạc nhiên.
Quỳnh thắc mắc:
"Sao bạn biết hay vậy?"
Tôi cười nói:
"Cái này là tớ được đọc trong sách đó"
Chúng bạn cùng reo lên:
"Bạn thích thật đó"
Sự ngưỡng mộ, muốn có cho mình quyển sách đầy ắp kiến thức được hiện rõ trên gương mặt cái Quỳnh và anh Trường. Dĩ nhiên với với gương mặt ngây thơ nhưng có suy nghĩ như bà cụ non phần nào tôi cũng nhận ra được. Sau tiếng gọi của mẹ cái Quỳnh về đi ngủ, ai nấy cũng đều trở về ngôi nhà của mình.
Sáng hôm sau, gà cất tiếng gáy báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Bắt gặp tôi ở ngã ba làng, anh Trường gọi to:
"Ê Linh. Có đi móc cua không?"
Vậy là tôi được anh Trường rủ đi bắt cua với cái giỏ đeo bên hông. Tôi lẽo đẽo theo anh ra sông. Đang mùa cạn, hai bên bờ lộ ra những hốc sâu nơi ẩn nấp của lũ cua. Anh Trường lội xuống, nước ngang quần đùi, còn tôi đúng trên bờ háo hức chờ anh khoe thành tích. Một hồi, tôi ấp úng:
"Cho em bắt với được không?"
Anh Trường chần chừ một lúc rồi hỏi:
"Mày không sợ à? Không cẩn thận cua sẽ cắp vào tay đấy."
Điều đó không làm lung lay trí tò mò của tôi. Vẻ mặt hớn hở của tôi khi phát hiện ra có một con cua đang rúc mình trong hang. Sau buổi hôm ấy, hai anh em bắt được rất nhiều cua về cho bà ngoại.
Vui là thế, trải nghiệm nhiều là vậy nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, tôi phải về thành phố. Trong lòng lưu luyến, bịn rịn khó tả, cầm quyển sách trên tay tôi tặng lại cho cái Quỳnh và anh Trường. Tạm biệt bà ngoại, chị em Quỳnh, anh Trường, thằng Trung. Tôi hứa sẽ quay trở lại thăm mọi người.
Xe bắt đầu di chuyển, tôi trở lại thành phố cùng bố mẹ khi mùa hè kết thúc. Những cảm xúc ngổn ngang bỏ lại, có lẽ đó là lời hứa ngây ngô của những đứa trẻ chờ những mùa hè trở lại.
© Thảo Ly – blogradio.vn
Xem thêm: Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào mùa hoa rực rỡ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời