Mùa dã quỳ rực rỡ (Phần 2)
2023-06-10 06:55
Tác giả: Hạ Lạnh
blogradio.vn - Thêm một mùa dã quỳ nữa tàn lụi. Cô quay lại căn nhà gỗ trên đồi chỉ để tiễn giấc mơ hoang hoải mà cô đã nuôi nấng suốt mười hai năm kia đi. Hóa ra anh rời đi không phải vì cha cô đã nói điều gì mà là vì gia đình nhỏ của anh gọi anh quay về.
***
Cuối tuần này Cúc Quỳ mang cơm đến thay vì cha cô. Vừa đặt cơm xuống cái ghế gỗ trước hiên Cúc Quỳ đã vội vàng quay về. Cô không thấy nó ríu rít gọi "Mẹ điên! Mẹ điên!" hay ôm choàng qua cổ cô thủ thỉ "Con thương mẹ điên". Cơm mà Cúc Quỳ mang đến cũng không ngon lành như mọi khi. Cô thấy bất an, suốt ngày cứ quẩn quanh ở sân nhìn về phía nhà bên suối. Mười hai năm qua cô vẫn luôn ở một mình nơi căn nhà gỗ này nhưng chưa bao giờ thấy sợ hãi sự cô độc như bây giờ. Lần đầu tiên cô muốn biết, thực sự muốn biết cha đang làm gì ở căn nhà bên suối?
Sáng ngày thứ ba của tuần thứ hai dường như không thể chịu đựng được nữa cô nắm tay Cúc Quỳ lại.
- Cúc Quỳ … ông ngoại…
Cô bỏ lửng
Cúc Quỳ ỉu xìu, đôi mắt con bé đỏ hoe chừng như muốn khóc.
- Ông ngoại không cho con nói với mẹ điên.
- Ông ngoại bị gì?
Cô khó nhọc phát ra từng tiếng.
Cúc Quỳ lắc đầu giãy tay ra khỏi tay cô.
- Ông ngoại không cho con nói mà.
Cúc Quỳ chạy băng băng xuống đồi. Cô sốt ruột nhìn theo đôi mắt đã không còn chút hoang dại nào. Cha cô đang làm gì ở căn nhà bên suối? Bước chân cô đi hết khoảng sân nhà gỗ chạm vào đầu con đường mòn dẫn xuống đồi bước chân của cô mỗi lúc một nhanh.
Lúc này gần cuối đông dã quỳ gần tàn tạ, xác cây bốc lên mùi hôi thối khó chịu.
***
Cô đứng trước căn nhà mà mình từng sống, ngượng nghịu như kẻ có lỗi quay trở về. Cửa không khóa ngón tay đã chạm lên cánh cửa tróc sơn, cô khẽ đẩy cửa vào, mùi thuốc nồng xộc vào mũi khiến cô hoảng hốt. Cô đỏ mắt nhìn quanh và nhận ra cha cô đang nằm trên cái giường ở góc phòng trên người đắp một cái chăn mỏng, mắt ông nhắm nghiền. Ông gầy quá! Cô đột nhiên muốn khóc nhưng cắn chặt môi kìm lại. Cô tiến lại gần, ông vẫn nhắm mắt nghiền, hơi thở khó nhọc, nét mặt nhăn nheo xanh xao đầy vết nhăn khắc khổ. Hai bàn tay cô ôm lấy ông, khe khẽ gọi:
- Cha…
Ông từ tử mở mắt dường như không ngạc nhiên khi thấy cô ông mỉm cười - - Sao không mặc áo ấm?
Cô bật khóc. Nhớ những ngày đông của thời xuân sắc, cô ưa phong phanh chạy chơi quanh nhà. Lần nào trở về ba cô cũng lắc đầu hỏi “sao không mặc áo ấm ?”
- Cha
Cô nấc lên.
Ông vẫn mỉm cười khóe mắt ánh lên sự hạnh phúc. Ông lần tìm bàn tay nàng cầm lấy.
- Còn giận cha không
Cô lắc đầu.
- Mẹ con là họa sĩ. Mẹ Con rất thích hoa dã quỳ.
Ông nhìn lên trần nhà gỗ thở dài…
Cô rơi vào trầm lặng. “Họa sĩ”, “Hoa dã quỳ” - hai cụm từ này chia cắt hai cha con cô suốt mười hai năm qua
- Cha.
Cô chẳng biết nói gì, chỉ khóc thật to nằm dựa đầu vào người cha ướt cả mảng chăn. Ông đưa tay vân vê mái tóc cô thủ thỉ.
- Con gái có thể về nhà chưa?
Cô ngẩng đầu lên nhìn ông, gật đầu nhưng vẫn khóc. Khuôn mặt xinh xắn đẫm nước ấy thật giống mẹ cô. Cha cô quay đi tay nắm chặt lấy tay cô, toàn bộ sức lực dường như chỉ để giữ cô lại mãi mãi.
- Vậy là tốt rồi.
- Cha.
Cô gọi về khó khăn hiện lên trong mắt.
- Gì con?
- Con chưa từng bị điên…
- Cha biết.
Cha nàng buông một câu nhẹ nhàng.
- Sao?
Cô sửng sốt
Ông đưa tay vuốt mấy sợi tóc là xòa trên trán cô.
- Vì đôi mắt của con. Cha đọc được đôi mắt của con.
Cô gục đầu lên ngực ông và khóc như một đứa trẻ con. Cúc Quỳ từ bếp đi lên tay bưng bát canh nóng mỉm cười.
***
Thêm một mùa dã quỳ nữa tàn lụi. Cô quay lại căn nhà gỗ trên đồi chỉ để tiễn giấc mơ hoang hoải mà cô đã nuôi nấng suốt mười hai năm kia đi. Hóa ra anh rời đi không phải vì cha cô đã nói điều gì mà là vì gia đình nhỏ của anh gọi anh quay về. Anh xuất hiện vào một khoảnh khắc, yêu cô trong một khoảnh khắc, rời đi cũng trong khoảnh khắc. Chỉ có điều cô đang nuôi cái khoảnh khắc có anh suốt mười hai năm qua. Tình yêu đó cũng giống như tình yêu anh dành cho mùa dã quỳ nào say đắm và khát khao cùng cực nhưng tàn đông rồi anh lại quên bẵng nó đi. Không như cô - giống như hoa dã quỳ nở, rực rỡ vàng, rực rỡ yêu hết mùa đông này sang mùa đông khác.
Cha cô nói “Con biết không có những người đi là để trở về”
Cô rời khỏi đồi chầm chậm tiến về ngôi nhà bên suối.
Nàng ấp ủ một thế giới mười hai năm
Thế giới ấy chỉ tồn tại mỗi nàng
Nàng không muốn rời đi và chẳng ai có thể bước vào.
© Hạ Lạnh - blogradio.vn
Xem thêm: Đúng Người Sai Thời Điểm l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Muốn hạnh phúc, hãy nhớ rõ bí quyết: "Cộng vào nửa đầu, trừ đi nửa sau"
Đôi khi, tìm được hạnh phúc trong cuộc đời, chúng ta không cần làm phép nhân chia phức tạp, mà chỉ cần làm phép cộng trừ là đủ.
Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em?
Có lẽ đến chính bản thân mình không biết ngày hôm đấy mình khác lạ thế nào. Mãi sau này khi tâm sự mẹ mới nói mình rằng đó là lần đầu mình kể về một người con trai với giọng điệu hào hứng như thế với mẹ.
Tuổi trẻ vượt bão - Chẳng bao giờ là quá muộn để sống với đam mê
Những năm tháng tuổi trẻ, bạn phải vượt qua rất nhiêu thử thách. Việc nắm bắt được cơ hội chính là kết quả của sự chuẩn bị dài lâu của chính bản thân bạn. Cuốn sách này là những tâm sự chân thành từ tác giả, để bạn đọc trẻ có thể mạnh mẽ hơn cho những quyết định hiện tại, và cho cả một tương lai rực rỡ.
Niềm say mê và sự bứt phá
Không có con đường nào trải sẵn hoa hồng, không có thành công nào mà không phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt hay không dẫm trên chông gai. Chỉ khi con người biết sống với niềm say mê, bứt phá thì không có gì là không thể thực hiện được.
Yêu lại người yêu cũ
Phải chi, em không yêu anh nhiều thì có thể em đã không phải tổn thương nhiều đến vậy. Em chưa từng hối tiếc vì đã dành thời gian lâu để yêu và bên anh, bởi cũng nhờ anh mà em mới biết yêu một người là thế nào.
Thao thức
Cô lắng nghe mà thấu hiểu những thao thức canh khuya những thao thức trong đêm dài của họ, Trân cũng hiểu luôn nỗi lòng của họ, nỗi lòng của những người mẹ cứ luôn canh cánh cho tương lai cho cuộc sống của các con mình.
5 cách hành xử khiến người EQ thấp bị trừ "âm điểm", ai cũng muốn xa lánh
Để cải thiện chất lượng cuộc sống và mối quan hệ, việc nhận thức và phát triển EQ là rất quan trọng.
Khi chúng ta độc thân đủ lâu
Có ai đó đã nói rằng, chúng ta vốn dĩ không sợ yêu… thứ chúng ta thật sự sợ hãi, thật sự ám ảnh chính là những thương tổn trong quá khứ. Chúng bám lấy cuộc sống của chúng ta như những bóng ma tâm lý khiến chúng ta đau đớn, khiến chúng ta đánh mất niềm tin vào bản chất thuần khiết của tình yêu.
Hai kẻ xa lạ nương tựa vào nhau bới tâm hồn đều vụn vỡ
Thương anh, nhỉ? Thương lấy những nỗi sầu Chữ thương này vì thấu hiểu cho nhau Thương, chẳng gặp, lòng em ngàn vết cắt Bởi lời mình có giúp được chi đâu?
Khám phá linh vật may mắn của 12 cung hoàng đạo
Mỗi cung hoàng đạo đều có 1 linh vật đại diện, phản ánh đặc trưng tính cách và năng lượng của cung hoàng đạo đó. Không chỉ mang lại may mắn, linh vật đại diện còn là vị thần hộ mệnh tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho chúng ta, đồng thời dẫn đường mỗi khi chúng ta nhụt chí.