Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một người lính dũng cảm và kiên cường

2023-04-30 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Và cứ thế, giống như một định luật một công việc được ngầm thỏa thuận giữa hai người lính, sáng nào người lính mù cũng nói hết tất cả những gì anh nhìn thấy được cho người lính kia nghe, và người lính bị cưa chân cứ háo hức muốn nghe hoài

***

Chuyện được kể lại là câu chuyện về hai người lính, và là một câu chuyện có thật nhưng có nhiều người hoài nghi về tính chân thật của chuyện, còn tôi, tôi không đặt nặng phần nghi ngờ, tôi chỉ thấy xúc động đến tê người sau khi biết về người lính ấy.

Một người lính bị mù cả hai mắt.

Anh được nằm trong một phòng bệnh đặc biệt, căn phòng khá rộng, và giường nằm của anh gần sát với cánh cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật bên ngoài, và trong phòng còn một người nữa, cũng là một người lính, anh ấy bị thương nặng và phải cưa đi một chân.

Họ, hai người lính ấy, đang được chữa trị tích cực cho những vết thương.

Một buổi sáng, người lính bị cưa chân hỏi người lính bị mù.

- Anh sướng thật, anh nằm ngay vị trí đó là được ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, đỡ buồn hơn. Ngoài đó ra sao, anh có thể kể tôi nghe được không?

- Được chứ - người lính mù trả lời một cách điềm đạm.

- Sáng nay tôi nhìn thấy có một đoàn quân đi duyệt binh, họ mặc đồng phục đẹp lắm, và tiếng còi tiếng hô của họ nghe thích làm sao, giống như tôi và anh lúc trước.

- Hay quá, vậy mỗi ngày anh nhìn thấy gì nhớ nói tôi biết với nhé. Tôi đi lại khắp nơi quen rồi, giờ cứ nằm một chỗ tôi thấy buồn không chịu được.

- Tôi đồng ý, bắt đầu từ sáng nay nhé.

Từ đó, hai người lính quen nhau, nhưng thật kỳ lạ là họ không hỏi tên của nhau và cũng không ai hỏi bệnh tình của nhau.

Từ đó, mỗi sáng người lính bị cưa chân đều hỏi câu hỏi quen thuộc ấy, rằng sáng nay ngoài kia có gì, và người lính mù cũng luôn trả lời như vậy, bắt đầu bằng từ sáng nay.

- Sáng nay có một đoàn các em bé mặc váy hoa rất đẹp, các em đang làm lễ gì đó, và các cô giáo mặc áo dài cũng rất đẹp, nhìn ai cũng tươi như hoa, nhưng đường phố đang bị tắc xe vì tất cả họ.

- Hay quá, còn gì nữa không anh?

- Tôi thấy trên tay các cô giáo là những lá cờ nhỏ, và người đi đường sáng nay cũng đông hơn nhiều.

- Cảm ơn anh, nhờ có anh mà tôi thấy vui hơn và yêu đời hơn đó, chứ còn lúc trước trong suy nghĩ của tôi đã lảng vảng từ chết, vì thân thể không còn lành lặn nữa thì tôi sống cũng vô ích, chỉ làm gánh nặng cho mọi người mà thôi.

Người lính mù im lặng.

- Sáng nay có một chị bán hoa tươi, chị ấy chở bao nhiêu là hoa trên chiếc xe đạp, mà nhìn chị ấy mảnh mai như thế mà thật khỏe. Hoa đẹp quá anh ạ.

- Sáng nay tôi nhìn thấy biển, tuy không rõ lắm nhưng tôi cảm nhận được mùi vị của biển bay vào tận nơi tôi nằm. Biển rất xanh và có sóng thật êm, ước gì tôi và anh được dạo biển lúc này anh nhỉ.

- Sáng nay có một bác xích lô chở hàng khá nặng trên xe, hình như là gạo thì phải, tôi thấy nhiều bao rất to, và tôi thấy hình như bác vừa chở vừa hát.

- Sáng nay tôi thấy có một dòng sông chảy qua một triền núi, nhìn rất thơ mộng, mà không phải là sông thật, là những bức vẽ người ta mang đi triển lãm. Hôm nay có hội triển lãm của các họa sĩ hay sao, nhưng tôi thích bức tranh đó, nó đẹp quá.

- Sáng nay có một tai nạn nhỏ, có một cô lớn tuổi bị va quẹt xe với một anh công nhân, tôi đoán vậy vì bộ đồng phục anh ấy đang mặc, nhưng anh ấy đã đỡ cô ấy lên, cũng may họ không sao.

- Sáng nay tôi ngửi được mùi hoa, anh biết không, bên ngoài là một vườn hoa đủ màu sắc, mà rất lạ, sao hôm qua tôi còn chưa thấy gì, hôm nay lại thấy cả một vườn hoa hiện ra, bệnh viện làm sao mà nhanh thế, giống như có phép màu.

Và cứ thế, giống như một định luật một công việc được ngầm thỏa thuận giữa hai người lính, sáng nào người lính mù cũng nói hết tất cả những gì anh nhìn thấy được cho người lính kia nghe, và người lính bị cưa chân cứ háo hức muốn nghe hoài, anh muốn được tiến đến sát giường của người lính mù nhưng không được, vì vết cưa vẫn chưa lành, và bác sĩ nói cấm anh đi lại.

Tất cả những buổi sáng vẫn trôi qua bình yên như thế, và hạnh phúc càng lúc càng dâng đầy với người lính bị cưa chân.

Cho đến một ngày.

Người lính bị cưa chân mở mắt, anh vươn hai tay làm một động tác thể dục cho khoẻ người, vì anh vẫn chưa tự ngồi dậy được, những vết thương vẫn đang làm anh đau nhức. Anh quay lại hướng của người lính mù và ngạc nhiên vì thấy giường trống không, anh ấy đã đi đâu rồi. Rồi trong một thoáng chốc, một suy nghĩ chợt reo vui trong anh, anh ấy đã khỏe hẳn, được đi lại rồi, hay anh ấy được chuyển phòng.

Người lính bị cưa chân hỏi cô y tá đang làm thuốc và thay băng cho anh:

- Người nằm bên kia được chuyển qua phòng khác đúng không cô, tôi không thấy anh ấy nữa.

- Đúng rồi anh, anh ấy đã được chuyển đi lúc khuya hôm qua, lúc anh đang ngủ say.

- Vậy tôi có thể chuyển đến giường của anh ấy được không, tôi muốn được nhìn ra ngoài.

- Được chứ.

Cô y tá giúp người lính bị cưa chân chuyển sang giường của người lính mù, sau khi đã tiêm thuốc và thay băng xong cho anh. Người lính bị cưa chân tươi tắn nhoái nguười ra khung cửa sổ, anh muốn được nhìn thấy tất cả những gì mà người lính mù đã nói đã diễn tả cho anh nghe, nhưng anh sững người lại, vì phía bên ngoài chẳng có gì cả, chẳng có vườn hoa chẳng có đoàn quân chẳng có các cô giáo nào cả.

Bên ngoài, là một bức tường lớn với toàn những rong rêu bám kín.

Giọng cô y tá đều đều bên tai anh:

- Anh ấy bị mù, và não anh ấy bị một vết nứt lớn, chúng tôi đã cố chữa cho anh ấy nhưng không được. Anh ấy vừa qua đời khuya hôm qua.

Người lính bị cưa chân nghẹn đắng, trong phút chốc anh hiểu ra tất cả, có lẽ chưa lúc nào anh muốn được nghe được nhìn thấy người lính bị mù ấy, để được ôm chặt vào lòng, để nói lên tiếng cảm ơn cần thiết nhưng đầy xa lạ. Anh đã hiểu ra rồi, người lính mù muốn truyền lại cho anh một niềm tin và một niềm khát khao được sống, dẫu là thân thể có khiếm khuyết, thì cuộc sống vẫn rất quý giá với mọi người.

Anh nhìn mãi bức tường đá phủ đầy rong rêu mà nghe như hơi ấm của người lính mù vẫn còn đang đâu đây, dù chiếc giường đã được thay drap mới. Anh miết chặt hai bàn tay trên giường và thầm nói, cầu mong anh đi được thanh thản, tôi đã hiểu dù muộn quá rồi, tôi vẫn chưa được cầm tay anh, nhưng tôi sẽ sống tiếp, tôi sẽ sống luôn cuộc đời còn lại của anh. Cuộc đời của những người lính chúng mình là vậy, tôi thấy xấu hổ và ngưỡng mộ trước anh. Món quà anh cho tôi mỗi sáng là vô cùng quý báu với tôi, tôi sẽ nhớ mãi, sẽ giữ chặt không bao giờ để mất, và tôi sẽ ghi nhớ hình bóng anh, giọng nói anh trong tim tôi.

Chào anh, một người lính dũng cảm và kiên cường.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Replay Blog Radio: Khi bạn có niềm tin

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top