Một ngày nào đó em sẽ can đảm để thích anh
2020-10-22 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Em ngốc lắm phải không, chỉ một bước chân thôi có lẽ em sẽ có được câu trả lời nhưng em đã không làm vậy. Nhưng có thể một ngày nào đấy em sẽ can đảm hơn bây giờ và em mong khi em can đảm để thích anh, anh cũng mở lòng xoa đầu em một cái.
***
Mùa hè, mùa đầy nắng.
Mùa hè là mùa em ghét nhất trong năm vì oi bức, khó chịu. Vậy mà vào cái mùa bản thân cảm thấy ghét như thế này em đã gặp anh.
Mình học chung lớp hè, cùng học chung môn học em ghét không kém môn chuyên ngành là bao. Những ngày đầu đi học sau mùa dịch, ai nấy cũng đều đeo khẩu trang theo quy định của nhà trường nên em cũng không mấy để ý đến ai, chỉ ấn tượng anh vì anh mỗi lần đi học đều chỉ ngồi đúng cái bàn hôm đầu đi học anh đã ngồi, mắt thì cứ dán vào điện thoại chơi game.
Nói thẳng ra những ngày đầu em không thích hay để ý gì đến anh. Vì chỗ ngồi lúc đầu đã có người ngồi nên những ngày sau đó em chuyển qua gần chỗ anh ngồi, lúc đó cũng chỉ nghĩ mình ngồi chỗ nào chả được.
Một ngày nắng dữ dội, em uể oải bước ra phòng học sau khi học tiết đầu của buổi chiều, thở dài ngao ngán vì sắp phải học tiếp môn mình ghét tận mấy tiếng liền. Em ngước mặt lên, lúc này chỉ muốn nhìn ra khoảng không để thấy dễ chịu hơn thì vô tình nhìn thấy anh.
Đúng chính là giây phút này, em thích anh.
Tiết học hôm đó, em ngồi trước anh, cũng lại là một góc xéo đủ để nhìn thấy anh đang chơi game. Em đã nghĩ mình mất trí hay sao lại đi thích một người mình chả hề biết mặt, cũng không biết luôn tên.
Hôm đó thầy điểm danh, em đã lắng nghe rất kỹ để biết anh tên gì, tìm facebook kết bạn. Nhưng em đã thất bại, em không tìm được facebook anh. May mắn em có nhỏ bạn thân rất thông minh, nó chỉ em đủ cách để tìm được và nói chuyện với anh thông qua cách hỏi bài trên lớp.
Mọi thứ cứ như được định sẵn. Em thích anh, chúng ta là bạn của nhau, thường xuyên trao đổi bài tập và dường như không nói chuyện ngoài lề.
Anh vẫn không hề biết em thích anh, còn em ngượng ngừng nên càng giữ chặt. Vài câu nói ngắn ngủi lúc hỏi bài, đủ để em vui đến mất ngủ. Nhưng không may, dịch bùng lại, mình học online, em vẫn chưa có cơ hội gặp anh sau buổi chiều phát hiện ra mình thích anh.
Một tuần chỉ có một ngày học chung vài tiếng, môn học kết thúc trong sự nuối tiếc vì chưa gặp được anh. Nếu mọi thứ kết thúc ở đây, em có lẽ đã không nhận ra mình yếu đuối thế nào.
Sự ngẫu nhiên được lặp lại khi em đi thi Anh văn thì gặp anh, anh với dáng người cao làm sao em quên được. Em đứng sau anh, em nhìn anh, anh vẫn không biết em ở đó vì đơn giản chúng ta chưa từng gặp cũng chưa từng biết mặt nhau.
Tim em đập mạnh, không phải lần đầu em yêu mà là lần đầu em bối rối vì mình đã thích anh khi ở thời điểm cuối của Đại học. “Em nên tiến đến không?”, “Anh sẽ nhận ra em chứ?”, “ Anh có thấy phiền không?”
Giữa rất nhiều suy nghĩ, nên hay không nên theo đuổi. Em đã chọn lùi lại.
Chúng ta đã không còn nói chuyện với nhau cũng được vài tuần rồi.
Ngày hôm ấy trôi đi trong sự do dự tiếc nuối của bản thân em, chỉ một bước thôi sao lại không làm được. Đúng, vì sự can đảm trong em dường như là con số 0 và vì những tổn thương xưa cũ làm em chạnh lòng không dám nhìn thẳng người mình thích dù chỉ một lần.
Hôm nay, em lại một lần nữa do dự.
“Cho đến những ngày đi học của năm cuối nếu gặp lại dáng người em thầm thích, liệu em có đổi hết can đảm để chạy lại nói thích anh? “. Mỗi chúng ta, khi lớn lên đều mang theo những tổn thương, giấu trong mình những điều khó nói, đôi khi là thiếu can đảm để đối diện với chính hiện tại của mình.
Tổn thương làm chúng ta phải sợ hãi, để rồi tự hỏi hiện tại của mình là đã tốt chưa? Mình có xứng đáng được hạnh phúc không? Tất cả chỉ có chính mình mới biết mà thôi. Dù em hỏi ai, dù người ta nói thế nào, vừa hay không vừa ý, em cũng sẽ do dự trước tình cảm của chính mình.
Em ngốc lắm phải không, chỉ một bước chân thôi có lẽ em sẽ có được câu trả lời nhưng em đã không làm vậy. Nhưng có thể một ngày nào đấy em sẽ can đảm hơn bây giờ và em mong khi em can đảm để thích anh, anh cũng mở lòng xoa đầu em một cái.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Cả thanh xuân chỉ là tạm bợ, suốt cuộc đời vẫn chẳng thể bên nhau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.





