Một mối quan hệ lửng lơ
2019-03-13 01:28
Tác giả:
Chúng tôi đã không còn ở cạnh nhau.
Tôi bỏ đi trong một chiều mưa buồn, ngay tại nơi tôi và anh ấy vẫn hay ngồi từ buổi hẹn hò đầu tiên, vậy mà anh ấy vẫn không hề hay biết…
Ai đó đã bảo tôi rằng yêu một người vô tâm nghĩa là bản thân cần phải có rất nhiều can đảm để chống chọi với những nỗi chạnh lòng. Tôi luôn nghĩ tôi là một người can đảm, mạnh mẽ, luôn nghĩ rằng rồi sẽ cảm hóa được tính vô tâm của anh ấy, hoặc là sẽ thích nghi được với sự vô tâm ấy. Nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn như một chú mèo con đi lạc, lầm lũi giữa mối tình lơ lửng này.
Bất kỳ sự lửng lơ nào cũng tạo thành một nỗi mong mỏi đến nhọc lòng, và mối quan hệ giữa chúng tôi cũng vậy. Giống như là, một ngày anh ấy cô đơn vì luôn phải chạy xe một mình, anh ấy cần một người ngồi sau xe líu lo những chuyện mà có thể anh ấy chưa bao giờ để tâm tới, hoặc lúc ấy, tâm trí anh ấy vẫn đang bỏ quên ở một chốn đông người nào đó, trong một ánh nhìn miên man nào đó, chẳng thể thoát ra. Tôi như một kẻ ngồi sau xe yên phận và ngoan ngoãn, vẫn ghì chặt vòng tay nhỏ, dù biết sẽ dư thừa…
Giống như là, anh ấy cần một người để chúc ngủ ngon mỗi tối, dù chẳng cần bận tâm xem người đó ngủ có ngon hay không, đôi khi, chúng ta cần một người ở bên cho cuộc sống mình đỡ vô vị, đỡ cô đơn. Đôi khi chúng ta cần một người ở bên, dù sự hiện diện của họ không có ý nghĩa gì cả…
Nhưng, tại sao người đó lại là tôi?
Đó là câu hỏi đầu tiên mà tôi hỏi anh ấy trong nước mắt, và cũng là câu hỏi đầu tiên tôi không mong bất cứ câu trả lời nào cho mình, dù đôi khi hợp lý…
Vẫn nhớ cái lần tôi ngồi cùng anh ấy trên xe bus, mắt tôi lơ đãng nhìn ra cửa sổ, dán vào những hạt mưa tí tách rơi, anh ấy vẫn mải mê với chiếc điện thoại trên tay. Tôi không biết đằng sau màn hình là một thế giới như thế nào, nhưng tôi nghe lòng mình hẫng đi một nhịp…
Lại chợt nhớ những cuộc trò chuyện không ăn nhập vào đâu giữa hai chúng tôi trong mối quan hệ lửng lơ này. Khi một người đang say sưa kể về những mong mỏi giản đơn, thì một người lại hào hứng nói về những điều cực kỳ khó hiểu, anh ấy kể về những ngôn ngữ lập trình, mã code và những điều anh ấy tự hào về bản thân. Còn tôi kể về chuyện một cô gái bị bỏ quên sau quả đồi trên ngọn núi bởi vì chàng trai đang mải mê đi tìm một cái gì đó trong một tác phẩm nào đó mà tôi vừa nghĩ ra ý tưởng của riêng mình. Chúng tôi chưa bao giờ nhìn về một phía cùng nhau, hoặc nếu có, chỉ là tôi đang mải đuổi theo cuộc hành trình của anh ấy.
Cũng cái hôm ngồi trên xe bus đó, lại là lần cuối cùng chúng tôi nhìn về một hướng cùng nhau. Tôi chỉ những hạt mưa ngoài kia, hỏi anh ấy rằng “những hạt mưa kia có bao giờ chạm đất không, anh?”, anh ấy thoáng rời mắt khỏi điện thoại, nhìn theo ánh mắt tôi, gật đầu bảo có, rồi lại lơ đãng nhìn vào một khoảng không nào đó, sau cùng kết thúc điểm nhìn của mình ở màn hình điện thoại. Tôi cười, xót xa: “Những hạt mưa kia sẽ không bao giờ chạm đất đâu”, anh ấy hỏi vì sao, tôi trả lời, giọng nghẹn lại: “Bởi vì mặt đất kia chưa bao giờ đón nhận chúng”…
Trong giây phút nào đó, tôi thấy mắt anh ấy thoáng buồn.
Trong giây phút nào đó, tôi thấy lòng mình như đứt ra thành từng mảnh.
Và tôi quyết định đặt dấu chấm cho mối quan hệ lửng lơ này, bằng cách bỏ đi…
Tôi để lại xấp giấy bản thảo truyện ngắn “Có ai đó đã bị bỏ quên bên kia quả đồi”cho anh ấy, rồi quay lưng đi thật nhanh. Như thể, nếu tôi chậm một chút thì sự cô độc và lẻ loi của anh ấy sẽ níu trái tim tôi quay lại…
Như thể, chỉ cần ngoái đầu lại tôi sẽ đánh rơi hết tất cả dũng khí của mình…
Nhưng nếu không như vậy, tôi còn biết làm gì hơn?
© Trương Mỹ Ngọc – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?