Một chút lặng im
2023-06-12 08:00
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi bây giờ đã là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đủ lớn đủ khôn đủ chắc chắn trên đường đời, nhưng sao tôi cứ mãi không quên cô, tôi cứ mãi nao nao lòng khi nhớ về những ngày tháng được bên cô, những ngày tháng bên trường và các bạn tôi ở đó.
***
Tôi đã thoát tục từ lâu rồi, mà đến giờ tôi vẫn không hiểu được vì sao ngày ấy ba mẹ tôi bắt tôi phải đi tu, rồi sau khi kết thúc bốn năm học đại học ba mẹ tôi lại cho tôi được quay lại làm một người trần thế bình thường.
Tôi là một sinh viên đặc biệt nhất của trường, và trang phục của tôi cũng đặc biệt nhất, không giống ai, tôi mặc trang phục của một người tu hành và luôn luôn có một cái mũ len màu nâu sậm trên đầu, vì tôi không còn tóc nữa.
Tôi là sinh viên khóa đầu tiên của ngôi trường đó, tôi chọn ngành tiếng anh.
Sức học của tôi chỉ vào loại trung bình khá của lớp, tôi nhớ các bạn trong lớp gần như đều học vào loại khá giỏi, và những ngày đầu chẳng ai chơi với tôi, chỉ mình tôi lẻ bóng trong góc lớp. Rồi khi các thầy cô tổ chức những trò chơi hay cho chúng tôi học nhóm cùng nhau thì tôi và các bạn mới thật sự cởi mở và thân thiết.
Tôi không giải thích được vì sao ngày ấy tôi lại rất thích cô ấy, cô là thư ký trên văn phòng khoa mà gần như bọn sinh viên chúng tôi cứ có thắc mắc hay những nỗi niềm gì là cứ trút hết vào cô. Có những lúc giờ ra chơi tôi chạy lên khoa, không là tất cả nhưng hầu như giờ ra chơi nào cũng vậy, tôi thích được chạy lên khoa để nói chuyện cùng cô. Mọi người cứ nói vì tôi và cô có họ giống nhau, một cái họ rất hiếm gặp trong những cái tên của đất nước tôi.
Tôi thích cô ấy ở những ngày đầu, rồi tôi thương cô ấy ở những ngày tiếp theo, đến nỗi tôi không gọi cô ấy là cô nữa, tôi gọi cô ấy là mẹ.
Các bạn trong lớp tôi và những lớp khác đều biết chuyện này, ai cũng cười, mọi người nói mẹ gì mà trẻ quá, mẹ lập gia đình lúc nào mà con đã vào đại học. Tôi cứ mặc kệ họ, tôi thích gọi cô là mẹ.
Bây giờ tôi đã làm mẹ, sau khi tốt nghiệp xong không hiểu sao ba mẹ tôi cho tôi được thoát tục, rồi tôi lại trở về là một đứa con gái bình thường như bao nhiêu đứa con gái khác. Tôi gặp người tôi yêu khi tôi đi làm, rồi tôi lập gia đình, rồi tôi có con.
Tôi không gặp lại cô ấy nữa từ ngày tôi xa trường, một ngôi trường cũng rất đặc biệt với bọn sinh viên chúng tôi ngày ấy. Một ngôi trường không đẹp như trong giấc mơ của tôi, của các bạn, nhưng lại cho tôi biết bao bài học cần thiết, cho tôi hiểu được những xù xì gai góc của cuộc đời mà trong nay mai tôi sẽ vấp phải, tôi sẽ đụng tới. Một ngôi trường cho tôi hiểu để chạm được vào những khối bê tông to lớn sừng sững ngoài kia, để vượt qua được nữa, thì tôi cần có một sức mạnh nhất định, sức mạnh đến từ những kiến thức tôi được học từ các thầy cô, sức mạnh đến từ tất cả những hoạt động ngoại khóa khác của khoa, của trường được tổ chức dành riêng cho sinh viên.
Tôi bây giờ đã là một phụ nữ, cũng với bao nhiêu lo toan đời thường, cũng vui cũng buồn theo từng trang đời được mở ra mỗi ngày, mà sao tôi cảm nhận thời gian càng qua đi thì tôi lại càng không quên một thời sinh viên nhộn nhịp và tươi đẹp của tôi ngày nào, mà tôi cứ tận dụng những lúc có thể để được gần cô. Tôi nhớ những buổi chiều tôi ngồi chờ cô dưới sân trường vì tôi muốn được cô chở về, còn cô cứ mải miết trên khoa vì chưa xong việc. Có những lúc tôi chỉ học buổi sáng chứ không học cả ngày, vậy mà tôi cũng mang theo sách vở rồi vào thư viện ngồi tự học, đến khi nào cô về là tôi lại về chung. Tôi hay nhắn cho cô:
“Mẹ ơi, chiều nay mẹ chở con về nhé.”
Có lúc cô ok liền, còn có lúc cô nói có họp hành gì đó chắc tối lắm nên tôi mới phải đi về cùng bạn. Mà còn điều này nữa, tôi không biết đi xe máy, trong suốt mấy năm học ở trường tôi toàn đi xe buýt, rồi có bạn chở dùm, mà cũng may mắn tuyến xe buýt rất gần với nơi tôi trọ.
Tôi thích nhất những buổi chiều được ngồi chờ cô ở sân trường, các bạn tranh nhau chở tôi về mà tôi không chịu, tôi cũng thích luôn câu các bạn hay nói cùng tôi:
“Thôi ngồi đó ráng chờ mẹ đi nha, y chang như hai mẹ con ruột vậy.”
Tôi không biết cô có vui khi tôi hay đòi về cùng không, tôi cũng không hiểu sao cứ thích được cô chở, tôi kể lại cho ba mẹ tôi nghe và ba mẹ tôi nói mời cô ra nhà chơi. Tôi nhớ hôm đó mẹ tôi đã nấu những món chay đãi cô và hai thầy cô khác nữa, cô có vẻ rất thích nhà tôi, cô nói cô mê vườn cây trước nhà quá đi thôi.
Còn chuyện này nữa vui lắm, tôi nhớ thầy hiệu trưởng năm ấy đã gọi cô giữa sân trường và bảo sao cô làm mẹ mà để con đi tu, thầy cứ tưởng cô là mẹ ruột của tôi. Vậy đó, tất cả là do tôi, một con nhỏ hay gây rắc rối cho cô nhất và thương cô nhiều nhất.
Tôi có liên lạc với mấy bạn trong lớp sau khi ra trường, nhưng rồi dần dần các bạn thay đổi công việc và chắc là áp lực công việc nữa nên tôi dần mất liên lạc. Tôi cũng không quay lại thành phố đó nữa, tôi không gặp lại cô nữa, nhưng tôi lại hay gặp lại bạn lớp trưởng của tôi năm nào. Bây giờ bạn ấy nổi tiếng lắm, bạn ấy làm việc trong đài truyền hình của tỉnh nên hay lên ti vi. Tôi còn nghe nói bạn ấy lập được công ty riêng, tôi quá ngưỡng mộ thôi, mà những ngày còn học ở trường bạn ấy đã rất nổi trong những phong trào trong những hoạt động bề nổi của trường, nên ai cũng nói sau này bạn ấy sẽ thành công, tôi thấy đúng.
Tôi biết những ngày đó, tên bạn ấy hay gắn với tên trường lắm, vì bạn ấy còn đi làm thêm còn dẫn chương trình cho nhiều nơi, nên người ta cứ gọi tên bạn ấy là kèm theo tên trường.
Tôi cũng biết trường được xây mới toàn bộ sau khi tôi đã ra trường, ở một địa điểm gần trường cũ, tôi biết trường rất đẹp giống như trong giấc mơ của tôi ngày nào. Còn cô giờ ra sao, ngày ấy các bạn hay gọi cô khắp nơi và bất cứ lúc nào, cô luôn sẵn sàng với sinh viên, cho dù là sáng sớm, cho dù là chiều muộn.
Tôi bây giờ đã là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đủ lớn đủ khôn đủ chắc chắn trên đường đời, nhưng sao tôi cứ mãi không quên cô, tôi cứ mãi nao nao lòng khi nhớ về những ngày tháng được bên cô, những ngày tháng bên trường và các bạn tôi ở đó. Tôi nhớ những bài giảng của các thầy cô, những ngày thi cuối kỳ căng thẳng và nghiêm túc, những điểm số chưa bao giờ giúp tôi vươn lên loại giỏi, nên tôi cứ phải cố gắng miệt mài.
Tôi nhớ những lần tổ chức sinh nhật của các thầy cô hay có lễ hội của trường, cô luôn nấu dành riêng cho tôi một suất ăn chay, vì tôi ăn chay trường, những lúc vậy tôi rất vui và hay khoe với bạn bè.
Những ngày ấy, tôi không chỉ học kiến thức trong sách vở, tôi không chỉ học về những kỹ năng cho công việc mai sau, mà tôi, và nhiều bạn khác nữa, luôn học được ở cô, ở các thầy cô trong trường những bài học về cuộc sống. Ví dụ như làm thế nào để biết phân chia thời gian hợp lý trong ngày, vừa gia đình vừa công việc, làm thế nào để vừa có thể ngồi họp vừa giải quyết được những công việc khác của khoa, làm thế nào để hài hòa được và bổ sung cho nhau được công việc giữa các khoa giữa các phòng để kết quả chung cuối cùng được tốt nhất,…
Tôi đã học được từ cô, từ ngôi trường có rất nhiều thầy cô luôn truyền đến cho tôi không chỉ đơn thuần là những kiến thức về chuyên môn, mà cứ nhìn các thầy cô tôi lại học được nhiều điều. Đó là với tôi, các thầy cô không chỉ là thầy cô trên lớp, mà còn là những người đàn ông, những người phụ nữ còn gánh vác bao công việc khác của xã hội. Các thầy cô còn là những người cha người mẹ với gánh nặng mưu sinh đời thường, với bao ước mơ một ngày mai không xa những đứa con của mình, những sinh viên được mình dìu dắt, sẽ làm nên chuyện, sẽ biết tiếp bước là một con đường trải dài rất rất dài, mà trên đó không có chỗ cho sự lười biếng, không có chỗ cho sự dừng lại, chỉ khi nào người ta chết đi.
Tôi đã dừng lại nhiều lần, và tôi nghĩ mọi người cũng vậy, người ta được cho phép mình có sự nghỉ ngơi hợp lý, để tự tiếp thêm sức lực rồi lại bước tiếp, không có bất cứ ai mạnh khỏe cả đời để làm việc liên tục cả đời. Chỉ có rất nhiều người mà ý chí của họ mạnh hơn cả cuộc sống này, họ đã làm rất nhiều trái tim phải lên tiếng, phải yêu thương, dẫu họ chỉ có thể ngồi im lặng, dẫu họ không thể bước đi xa như bao người khác.
Tôi đã từng là người tu hành, không biết bao lần đã chắp tay trước Phật linh thiêng, mà tôi luôn tự hỏi trong im lặng. Tôi luôn dành một chút lặng im rất nhiều lần như vậy trước Phật, trước bàn thờ nhà tôi, để tự hỏi Phật có biết cõi đời này sướng vui buồn khổ ra sao thì người ta vẫn tin vào những điều tâm linh thánh thiện, người ta đứng và quỳ trước Phật để cầu mong nhiều thứ. Nhưng tôi tin chính những lúc ấy người ta lại biết rất rõ chính bản thân mỗi người mới quyết định được cuộc đời mình. Thế giới rộng lớn bao la đến đâu như tên ngôi trường thân yêu ngày nào, thì những bước chân của con người cũng sẽ chạm tới, cũng sẽ bước tới, dù là lên sao Hỏa hay cung trăng.
Tôi có hỏi ba mẹ tôi chuyện đó, chuyện vì sao tôi đi tu rồi vì sao tôi lại thoát tục, vì tôi nghe người ta xì xầm nhiều điều không hay, họ nói đã tu là tu luôn. Ba mẹ tôi nói đừng quan tâm đến miệng lưỡi thế gian, cứ việc mình mình làm. Còn vì sao ư, vì lúc nhỏ mới sinh ra tôi rất yếu nên mẹ tôi đã thỉnh ý một sư thầy ở chùa, sư thầy nói nên cho tôi theo con đường tu hành đến lúc tôi trưởng thành thì sẽ dễ nuôi hơn, vậy đó.
Tôi mang những giấc mơ một thời học sinh, một thời sinh viên, những nỗi nhớ về cô, về các thầy cô và bè bạn năm nào rồi gói kỹ lại trong một góc tâm hồn, trong một chút lặng im của riêng tôi, những lặng im đong đầy yêu thương muốn gởi đến cho đời.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cho Tôi Một Liều Quên Lãng | Playlist Blog Radio Hay Nhất | Series Niệm Quán
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?