Mình không đủ kiên nhẫn để vượt qua sóng gió cùng nhau
2019-05-10 08:30
Tác giả: Kiminss
blogradio.vn - Anh có biết vì sao em quyết định rời Sài Gòn khi anh còn đang say giấc không? Vì em biết có tiễn nhau đi chăng nữa thì chỉ cần em bước lên máy bay thôi là mọi thứ lại trở về thời điểm những ngày tháng trước đó: cãi vã, im lặng rồi cố tình làm nhau tổn thương. Cũng có thể em không dám nhìn anh lần cuối bởi vì em sợ rồi em sẽ khóc rồi lại để anh thấy sự yếu đuối mà thương hại em lần nữa.
***
Anh có biết Hà Nội đã chuyển mình sang hạ, những cơn mưa đã bắt đầu đến nhiều hơn , bằng lăng tím nở rộ, phượng cũng đã đỏ rực cả một góc trời. Có lẽ anh chưa từng thấy những cảnh sắc thú vị nơi đây – mảnh đất Hà Nội này, nơi có em người con gái anh đã từng yêu.
Từ ngày anh đi, em vẫn không từ bỏ thói quen theo dõi thời tiết nơi Sài Thành nhộn nhịp ấy. Đã có lúc nhắc đến hai tiếng Sài Gòn em thấy thân thương như chính quê nhà, như chính một phần hơi thở của mình thật đơn giản thôi vì nơi đó có anh, có người con trai mà em đem lòng yêu thương, nơi có người mà em nguyện ý từ bỏ mọi thứ để có thể ở gần bên.
Em và anh gặp nhau khi trời Hà Nội bắt đầu trở gió, anh đến đứng trước em trầm tĩnh, ôn hòa giọng miền Nam ấm áp: “Mình đến nhận phòng, trời Hà Nội rét ha”. Cho đến giờ khi nhắc lại em vẫn nhớ như im giọng nói, khuôn mặt anh ngày hôm ấy, cả dáng vẻ run run lên vì lạnh từ giây phút đó em biết trái tim em chẳng còn thuộc về em.
Anh và em cứ thế đến với nhau ở lại bên cạnh nhau mặc cho những ngăn cách của địa lý, mặc cho khoảng cách của Hà Nội – Sài Gòn có là 1719 km hay là 2 giờ 30 phút bay đi chăng nữa.
Mùa đông có lẽ là thời điểm mà người ta muốn được yêu nhiều hơn, muốn được xiết chặt bàn tay người mình thương đi dạo khắp phố phường để cùng nhau cảm nhận cái lạnh cái thi vị của đất trời Hà Nội. Ngày đó anh nắm tay em bình lặng đi bên nhau giữa phố xá đông người niềm vui xen lẫn những nỗi buồn, anh không nói em không mở lời nhưng cả hai đều hiểu vì sao rằng chỉ vài ngày nữa thôi anh sẽ quay trở lại với Sài Gòn, bỏ lại Hà Nội một bầu trời thương nhớ.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, em mang tất cả niềm tin đem tất cả những mảnh vỡ trái tim còn sót lại để yêu anh, chưa một giây phút nào trong thời gian xa nhau em nghĩ đến việc quay lưng bước đi mặc dù đã có những giây phút thực sự yếu lòng. Em vẫn hi vọng trời sẽ không phụ lòng người và mình cũng sẽ không phụ nhau như người cũ đã từng.
Nhưng cuộc sống có bao giờ được theo đúng ý nguyện của con người, cho đến cuối cùng em cũng nhận được ra khoảng cách địa lý vốn không đáng sợ mà đáng sợ nhất là khoảng cách của lòng người. Đúng một năm sau ngày gặp nhau ở Hà Nội, em vào Sài Gòn hoa lệ nơi anh. Bước ra khỏi nhà ga em tiến về phía anh, anh không ôm em như đã từng làm, em cũng không còn cảm giác hạnh phúc như những lần chờ anh ở nhà ga trước đó. Cả hai nở một nụ cười gượng gạo nhìn nhau không ai nói với ai lời nào, em tự hỏi mình rằng người đứng trước mắt em đây có phải là anh người mình hết mực yêu thương hay không?
Đó là lần cuối cùng chúng ta gặp lại ở bên nhau với tư cách là người yêu, em không thể tin được rằng em đã không khóc, không trách móc anh dù là nửa lời mặc dù trước đó em đã nghĩ ra rất nhiều kịch bản và tưởng tượng viễn cảnh sẽ xảy ra. Có phải chăng vì vậy nên anh nghĩ em mạnh mẽ đến độ chẳng cần có anh, rằng em sẽ sớm ổn thôi khi anh ra đi.
Hà Nội là nơi để gặp gỡ và bắt đầu cho tình yêu thì Sài Gòn lại là nơi dừng lại và đánh dấu chấm hết cho cuộc tình mà em cứ ngỡ là đã gặp được chân ái của đời mình.
Anh có biết vì sao em quyết định rời Sài Gòn khi anh còn đang say giấc không? Vì em biết có tiễn nhau đi chăng nữa thì chỉ cần em bước lên máy bay thôi là mọi thứ lại trở về thời điểm những ngày tháng trước đó: cãi vã, im lặng rồi cố tình làm nhau tổn thương. Cũng có thể em không dám nhìn anh lần cuối bởi vì em sợ rồi em sẽ khóc rồi lại để anh thấy sự yếu đuối mà thương hại em lần nữa.
“Em đồng ý” tin nhắn cuối cùng mà em gửi đi có lẽ là tin nhắn anh đã đợi từ nơi em rất lâu.
“Mình sẽ gặp nhau lần cuối và em đồng ý là sẽ buông bỏ chứ?”
Nếu là trước đây khi một người đau thì cả hai cùng đau nhưng có phải lúc đó sẽ là em đau còn anh lại vô cùng nhẹ nhõm? Cho đến cuối cùng em cũng vẫn không khóc, giá như em có thể khóc to lên một lần thì có lẽ em của ngày ấy và em của giờ đây đã không còn khắc khoải.
Có phải mình đủ can đảm để nhận lời nhưng không đủ kiên nhẫn cùng nhau đi qua suốt Xuân Hạ Thu Đông. Đủ lớn để phân biệt đúng sai nhưng không đủ lý trí để cuỡng lại lời nói của trái tim.Thế nên cuối cùng vẫn là làm tổn thương nhau không phải bằng cách này cũng là cách khác.
Từ ngày ấy anh có còn trở lại Hà Nội?
Nếu có trở lại liệu anh có nhớ đến em , một cô bé yêu anh yêu luôn cả Sài Gòn hay không?
Còn em thì em vẫn luôn thương nhớ Sài Gòn.
Và em thật sự rất nhớ anh!
© Kiminss – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tôi viết nỗi đau lên cát
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu