Miền thương hoài vãng
2020-07-05 01:28
Tác giả:
blogradio.vn - Có khi nào trên dòng đời vội vã, ta chợt giật mình khi gặp một bóng hình như người ta đã từng thương yêu.
***
Có những lúc ta cứ nhớ nhớ quên quên những chuyện mới diễn ra ngay trước mắt. Vậy mà có những niềm thương đã lùi vào dĩ vãng vẫn khiến ta nhớ hoài nhớ mãi. Những ký ức theo tháng năm tưởng chừng chỉ còn tựa hồ như sợi khói mong manh, đôi lúc lại hiện về vẹn nguyên thao thức. Những miền nhớ ngọt ngào ấy bỗng trở thành bến đỗ ý nghĩa, bình yên trong tâm hồn, để ta thêm yêu thêm quý cuộc sống hiện tại…
Tôi thương những tháng năm cảnh nhà khốn khó. Dù hơn 30 năm đã trôi qua, vậy mà hình ảnh những bữa cơm độn khoai sắn, viên kẹo cắn chia đôi, bộ quần áo cũ vá đi vá lại, những cuốn sách giáo khoa xin về để học trang còn trang mất,… vẫn ám ảnh dai dẳng, chân thật đến lạ lùng. Có khi nếu không kịp tỉnh giấc lại không nghĩ đó chỉ là giấc mơ. Những năm tháng nghèo khó là thế mà ấm áp nghĩa tình biết bao. Là bữa cơm chỉ diễn ra khi có mặt đông đủ cả nhà. Là những đêm ngủ chung trên một chiếc giường, rúc vào cha mẹ ấm ran, ríu rít chuyện trò. Là anh em tự trông coi, bảo ban nhau cùng những trò chơi lấm lem bùn đất mỗi khi cha mẹ vắng nhà…
.jpg)
Tôi thương quê tôi, cái làng quê bé nhỏ ven đồng đã cho tôi ăm ắp kỷ niệm tuổi thơ. Làm sao có thể quên những ngày theo mẹ ra giếng đình gánh nước, dưới mái đình cong cong, trầm mặc, sân đình là không gian lý tưởng để lũ trẻ chúng tôi chơi bi, kéo co, đánh đáo,… Cái ao làng, con sông quê lúc nào cũng rộng dài để chúng tôi thỏa mình tắm mát. Nhất là cánh đồng trước nhà mùa nối mùa thay áo, cho chúng tôi những hạt gạo dẻo thơm, cho cả những buổi chiều đuổi theo cánh diều giữa trời quê yên ả.
Những tháng năm học trò, ai đã từng trải qua lại không một lần nhớ. Làm sao quên được giây phút ngô nghê ngày đầu tiên đi học nhè khóc khi phải rời tay mẹ bước chân vào lớp. Lòng mênh mang nhớ lại những lần bị cô giáo phạt vì viết chẳng ngay hàng thẳng lối. Những buổi rủ nhau cùng đi học, cùng đến nhà chơi, cùng ôn bài,… vẫn được ta cất giữ cẩn thận trong ngăn ký ức. Trân quý một thời đèn sách, ta nâng niu giữ gìn cẩn thận từng tấm giấy khen, đến cả những cuốn vở ghi đã xỉn màu vẫn được ta lưu giữ. Và rồi mỗi khi nhìn thấy chúng, bao yêu thương một thời hoa mộng lại dâng đầy trên khóe mắt.

Có khi nào trên dòng đời vội vã, ta chợt giật mình khi gặp một bóng hình như người ta đã từng thương yêu. Đó là mối tình đầu với bao ước mơ, hứa hẹn. Là những buổi chung đường đến trường, chung một bàn học. Là những đêm trăng thanh ngồi bên nhau thủ thỉ chuyện trò. Chỉ là cái nắm tay ngượng ngùng mà hơi ấm yêu thương như vẫn còn tỏa lan đến tận bây giờ. Lại có khi chỉ là cuộc gặp tình cờ trên cùng chuyến xe, nơi nhà ga hay một dịp nào đó mà một bóng hình yêu thương nào vẫn mãi vương vấn trong ta.
Có lần lướt trên facebook, tôi thực sự xúc động khi đọc được dòng tâm sự của người bạn trải lòng nhớ thương về nơi mình đã có 4 năm ngồi trên giảng đường đại học. Là mái trường rộng rãi, bằng phẳng giữa trung tâm thành phố biển thân yêu trên dải đất miền Trung. Những buổi sáng sớm giành nhau từng chỗ ngồi trên thư viện; những buổi chiều vui đùa với cát vàng, sóng biển, nghe trong hơi thở mặn mòi cả vị muối; những đêm muộn nơi ký túc xá lao xao chuyện ăn mì tôm hay lén đọc thư tình của một đứa nào đó trong phòng,… bỗng một ngày khiến ai đó xa trường rồi phải nhớ quay nhớ quắt.
.jpg)
Vào một ngày đầu xuân, trong niềm vui được thầy tới nhà thăm, lòng tôi vừa xúc động xen lẫn trân quý khi nghe thầy kể về một người bạn học cùng lớp cấp 2 đã mất liên lạc suốt mấy mươi năm qua, giờ mới có dịp gặp gỡ. Nhóm liên lạc của lớp trong đó có thầy đã không quản dò hỏi thông tin, lặn lội tìm đến tận nhà và kêu gọi mọi người trong lớp sẻ chia với những khó khăn hiện tại của người bạn có chí, có tài một thời mà kém may mắn. Và rồi, trong cuộc hội ngộ đông đủ nhiều thành viên của những người đã ngoài tuổi năm mươi, bao kỷ niệm, yêu thương một thời cứ thế vỡ òa trong niềm hạnh phúc!
Một ngày nào đó, ai cũng sẽ nhận ra rằng trong vô vàn những mối liên hệ quanh ta thì sợi giây quá khứ đôi khi vẫn kết nối với ta rất chặt. Chẳng phải những gì đã qua sẽ trở nên vô nghĩa. Bởi một phần trong trái tim mỗi người vẫn có những miền thương thuộc về dĩ vãng!
© Thu Đình - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ngược thời gian về với ngày xưa | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.






