Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ!

2017-01-04 01:17

Tác giả:


blogradio.vn - Mẹ không hiền dịu, không đằm thắm như những người phụ nữ khác! Có phải chăng vì cuộc sống mưu sinh, quy luật xoay tròn giữa "cơm, áo, gạo, tiền” đã khiến mẹ phải mạnh mẽ như thế?

***

Mẹ! Người vĩ đại nhất của đời tôi! Vậy chứ có được bao nhiêu người biết yêu thương, kính trọng người đã từng vất vã mang nặng suốt 9 tháng 10 ngày! Đẻ thì đau như cắt đi khúc ruột của mình. Mẹ! Vĩ đại lắm nhưng mấy ai biết đến sự vĩ đại đó!

Nhà cạnh tôi, mẹ già có bốn thằng con trai, cực khổ nài lưng làm lụng kiếm tiền lo cho con ăn, ở, học hành... Rồi vài năm sau lớn rồi, biết đâu là yêu đâu là ghét rồi, nhưng lại chẳng nói được những lời yêu thương trân trọng với mẹ mình. Nhìn đôi mắt mẹ rưng rưng chạnh lòng cho những người con trẻ.

Rồi gia đình của bác tư tôi! Có mỗi một thằng con trai và đứa con gái... Mẹ vất vả lo cho con học hành đầy đủ, thế mà khi trưởng thành rồi lại chẳng biết đến công ơn. Mắng mỏ hết lời, xua đuổi tủi nhục mà chẳng muốn ngoảnh đầu nhìn lại ngày xưa.

mẹ

Mẹ tôi! Một người phải nói ngoài yêu thương, kính trọng, trong tôi còn có sự khâm phục nữa. Mẹ giỏi lắm một thân một mình nuôi bốn đứa con, vừa làm mẹ vừa làm cha vất vả đến nhường nào. Mẹ ban cho tôi cả một vùng trời tuy không được gọi là bình yên của tuổi thơ, nhưng với tôi như thế là quá đủ! Mẹ không hiền dịu, không đằm thắm như những người phụ nữ khác! Có phải chăng vì cuộc sống mưu sinh, quy luật xoay tròn giữa "cơm, áo, gạo, tiền” đã khiến mẹ phải mạnh mẽ như thế? Tôi lớn lên không có tình thương của cha, vì người đã sớm rời khỏi cõi đời này vì hai chữ "bệnh" và "nghèo!", đôi khi tôi cũng nhớ tới dáng vóc gầy gò của cha, cũng mong muốn được một cái ôm ấp trong lòng, nhưng khó quá, xa quá! Đành trở về với thực tại của mình, nhìn những sợi tóc đã bạc chiếm hơn nửa trên mái tóc của mẹ, lòng tôi bồi hồi, nặng trĩu... Phải chăng đó là in dấu thời gian, phải chăng báo hiệu của một sự chia lìa mà không ai muốn nhưng đều phải trải qua!

Năm 18 tuổi tôi đã làm mẹ buồn lòng, tôi bệnh nên không tốt nghiệp cuối cấp. Hay chăng là do ý trời? Nhưng tôi cảm thấy mình có lỗi, nhìn mẹ ngồi mắt thẩn thờ về phía xa, muốn chạy lại và ôm lấy mẹ thật chặt, nhưng chân tôi lại chùn bước, chỉ đứng lặng theo ánh nhìn heo hút của mẹ!

Năm 20, mẹ la tôi vì chuyện vặt vãnh, tặng cho tôi hai cái bạt tay nhớ đời vì cãi lại mẹ. Tối hôm đó tôi buồn chẳng muốn về nhà nên ngủ nhờ nhà nhỏ bạn. Bạn tôi thấy vậy điện về cho mẹ tôi hay. Có phải chăng tôi vô tâm và ích kỷ quá, chỉ biết bản thân của mình. Đời nói đúng: “Có con bỏ mẹ, chứ mẹ nào nỡ bỏ con?"

mẹ

Sáng hôm sau, tôi về mẹ nhìn tôi không nói gì cả, có chút buồn trong mắt của mẹ tôi! Tối hôm đó tôi thấy mẹ khóc, tôi biết rằng mình đã sai, là một đứa bất hiếu! Bao nhiêu năm nuôi nấng giờ tôi như thế làm cho mẹ buồn, tôi đứng nhìn rồi nước mắt tuôn theo. Hai cái bạt tai đó chẳng là gì so với ngàn nỗi đau mà mẹ đã chịu đựng vì tôi. Thế mà tôi khờ chẳng biết nâng niu quý trọng. Vài năm nữa thôi mẹ ngày càng già đi mà tôi chẳng giúp được mẹ, chẳng mang đến cho mẹ một ngày vui.

Vài tháng trước mẹ bệnh nhập viện, tôi hoang mang lo sợ. Tôi sợ một lần nữa lại mất đi tình cảm thiêng liêng ấy, chỉ muốn mãi mãi được cảm nhận nó mỗi ngày. Thật may là mẹ đã khỏe và cười với tôi như những ngày trước.

Con trai à! Con gái ơi! Mẹ là tất cả những gì của chúng ta. Ai có mẹ hãy biết quý trọng, đừng để mất đi rồi ngồi khóc than.

Hãy nói yêu mẹ đi bạn nhé.

© Đông Vĩ – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top