Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bố mẹ như một phép màu

2016-12-10 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Con bây giờ đã là một cô gái tuổi đôi mươi nhưng con biết bố vẫn nuông chiều con như hồi bé vì với bố con mãi chưa lớn. Tự nhiên con thấy con có lớn cách mấy, đứng trước mặt bố con vẫn là đứa con gái nhỏ của bố ngày nào.

***

Gửi những người con yêu thương!

Bố

Con biết trong nhà bố là người chiều con nhất, có lẽ là do con là con út. Có những lần bố đi làm, ở nhà con phá bị mẹ đánh đòn, bắt quỳ, lúc đó con chỉ ước bố về nhanh nhanh thôi. Bố sẽ nói với mẹ “Cho nó phá tí có sao đâu".

Con là đứa trẻ hay nghịch phá lung tung, con còn nhớ có lần con đội nồi cơm trên đầu kiểu như người Chăm, thế mà vài giây sau nồi cơm đã yên vị dưới nền nhà, cơm vưng tứ tung. Mẹ tức quá la con hư, thế mà bố chỉ nói một câu “Đội trên đầu phải rớt chứ có gì mà la nó”. Bố cứ bênh vực con bất chấp như thế đấy.

Bố mẹ muốn cho con học vẽ, học tiếng anh nên năm cấp một, cuối tuần bố lại chở ra thị xã học, con nhớ cứ mỗi lần học về là bố lại cho con ghé vào hiệu sách mua hai cuốn Thần đồng đất Việt. Đó là bộ truyện gắn với tuổi thơ của con, bố con mình cứ đi đi về về trong những năm tháng ấy dù trời lạnh, trời mưa, con không biết trải qua bao lâu mà bây giờ trong tủ truyện của con đã chất đầy Thần đồng đất Việt.

Con nhớ mãi hình ảnh dáng bố đứng trước cổng trường chờ đón con ở những năm tháng cấp ba, vì nhà mình ở thôn quê, phải lên thị xã học, thế là con xa nhà. Bố biết con sẽ nhớ nhà. Vì con vẫn chưa thích nghi được với lớp mới, bạn mới, môi trường mới mà không có bố mẹ bên cạnh nữa. Những ngày đầu cấp ba là những ngày thật sự mệt mỏi với con, mỗi lần bố chở đi học là con lại khóc. Con thấy mình chẳng lớn chút nào, cứ như đứa trẻ lần đầu đến trường.

Bố mẹ như một phép màu

Bố vẫn hay nói “Điều bố muốn nhất là được dẫn con đi thi đại học”, lúc đó con chỉ sợ bố không đủ sức khỏe để đến ngày có thể đi cùng con. Vậy mà thời gian trôi nhanh thật, bố ạ! Ngày thi đại học cũng đến, hai bố con mình lặn lội vào Sài Gòn. Cảm giác ngồi sau lưng xe máy, bố vẫn đèo con đến trường thi. Bố ngồi ở ngoài chờ con thi xong, chỉ cần thấy dáng con là bố đã hỏi han quan tâm. Trong những ngày ấy, bố chăm sóc con thay luôn cả phần mẹ.

Con từng nghĩ đến một ngày nào đó, một ngày nào đó thôi bố sẽ rời xa con, không còn ai đứng chờ con trước cổng trường, không còn ai đưa đón con, không còn ai đứng chờ cho con mua vài cuốn truyện. Giấc mơ đó thật sự đáng sợ bố ạ.

Con bây giờ đã là một cô gái tuổi đôi mươi nhưng con biết bố vẫn nuông chiều con như hồi bé vì với bố con mãi chưa lớn. Tự nhiên con thấy con có lớn cách mấy, đứng trước mặt bố con vẫn là đứa con gái nhỏ của bố ngày nào.

Con ít khi nói những lời yêu thương với bố nhưng tình cảm đó nó luôn đong đầy trong tim con, bố ạ!

Mẹ

Con nhớ, ngày đầu đi học mẫu giáo, mẹ dẫn con đến trường, đứng ngoài cửa chờ con học rồi mới về.

Con nhớ, ngày con vào lớp một, mẹ cũng dắt tay con đến trường rồi về, con ở trong lớp khóc như mưa.

Con còn bé hay nghịch, dù là con gái nhưng phá lắm, suốt ngày bị mẹ la rầy, những trận đòn từ chổi lông gà như cơm bữa.

Con nhớ, mẹ đã mong mỏi con học hành giỏi giang như thế nào, mẹ đã lo lắng như thế nào khi con ốm.

Con vào cấp ba, sống xa nhà, cứ mỗi lần gọi điện thoại nói chuyện với mẹ lại thấy tủi, mỗi lần được về nhà là mẹ nấu bao nhiêu món ngon cho con ăn.

Ngày con chân ướt chân ráo vào Sài Gòn để nhập học, bố mẹ chẳng yên tâm mà theo cùng con vào ở vài ngày cho con quen, mẹ cứ nhắc đi nhắc con phải cẩn thận bếp lửa, nấu thế này thế này, phải dọn dẹp nhà cửa… Ngày bố mẹ về lại quê, tiễn bố mẹ ra ga mà nước mắt con cứ chảy không ngừng, con tự nhận thức được rằng mình phải bắt đầu xa nhà thật sự, con phải tự lập rồi.

Đến bây giờ khi con đã ở đất Sài Gòn gần ba năm, mẹ vẫn thường xuyên nhắn tin “Hôm nay có gì vui kể mẹ nghe”, “Dạo này học hành sao rồi con?”, mỗi lần gọi điện thoại về nhà mẹ vẫn luôn hỏi “Hôm nay ăn món gì? Nhớ ăn uống đầy đủ nha con”.

Bố mẹ như một phép màu

Có dịp được về nhà nghỉ lễ là mẹ lại tất bật nấu toàn món con thích để bồi bổ, trước ngày con vào Sài Gòn là mẹ lại bao này bao nọ, túi này túi kia đủ thứ đồ dùng, vật dụng, thức ăn, mặc dù những thứ đó con có thể mua trong này nhưng mẹ vẫn chuẩn bị để yên tâm. Có những lần anh hai chở con ra ga, con ngồi trên tàu nhìn qua cửa sổ, hình ảnh anh hai cứ xa dần, chỗ nhà mình cứ xa dần là lòng con nặng trĩu, mẹ ạ!

Có những hôm học hành áp lực, cuộc sống trong đây nhiều điều phức tạp, mệt mỏi,tự nhiên con thèm bữa cơm ở nhà mẹ nấu, thèm nghe mẹ kêu ca la rầy, mẹ à!

Bố và mẹ đúng như một phép màu xuất hiện trong cuộc đời của con, con chẳng cần ông bụt - bà tiên , con chỉ cần bố mẹ bên cạnh là đã mãn nguyện rồi. Bố mẹ lo cho con chẳng thua kém ai trên đời, bảo vệ con, chăm sóc con chẳng thua thiệt bất kì người nào nên bố mẹ khác gì ông bụt - bà tiên đâu.

Con gái của bố mẹ đã lớn rồi! Con đã biết suy nghĩ thế nào là đúng - là sai. Trải qua cuộc sống ngoài này con càng trân trọng tình cảm gia đình mình, càng thương bố mẹ nhiều hơn. Con còn cả con đường tương lai phía trước - con cần bố mẹ bên cạnh sẻ chia cùng con!

Con chưa bao giờ thể hiện tình cảm của mình với bố mẹ nên bức thư này sẽ thay hết những lời con muốn nói.

Con yêu bố mẹ! Đúng là không đâu bằng nhà mình!

© Tố Uyên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top