Lời tỏ tình đặc biệt
2021-06-19 01:20
Tác giả:
Thủy Tiên
blogradio.vn - Bạn à, lời tỏ tình chỉ cần đơn giản thế thôi, sẽ không cần hoa tươi không cần đèn lung linh những lời ngọt ngào, những lời hứa trăm năm. Lời tỏ tình không cần cầu kì, không cần mọi người ca tụng. Chỉ cần chúng ta an yên ta hạnh phúc bên người mình thương là đủ.
***
Tháng 11 thành phố Huế với những cơn mưa rả rích, cái rét lạnh buốt mặc đến 2, 3 lớp áo len mà vẫn cảm nhận được cái lạnh này. Ngày cuối trong chuyến công tác này, tôi ghé vào quán quen, nhâm nhi tách cà phê nóng ngắm thành phố Huế trong những cơn mưa. Nơi mà tôi và anh đều thích bởi có lẽ vì nó bình yên.
Tôi và anh quen nhau từ lúc học Đại học. Anh hơn tôi 2 tuổi là sinh viên ưu tú của Đại học Luật một anh chàng điềm tĩnh, điển trai, lạnh lùng đúng kiểu hotboy, mẫu lý tưởng của chị em phụ nữ. Lúc bấy giờ, tôi thì khác một cô sinh viên Đại học Ngoại Ngữ chẳng có tí gì nổi bật, thành tích chẳng đâu vào đâu.
Tôi gặp anh vào một ngày đông rét mướt của xứ Huế, chúng tôi cùng tham gia làm tình nguyện cho một trại trẻ mồ côi. Tôi vào CLB chưa lâu thì đã nghe mọi người tán thưởng về một anh chàng nào đó có vẻ rất giỏi, lại tài năng. Tôi không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với anh vì anh và tôi khác nhóm. Một lần tình cờ, nhóm anh thiếu người nên tôi được điều sang đó để giúp mọi người gói quà chuẩn bị cho chuyến thiện nguyện sắp tới, đó là buổi đầu tiên tôi nói chuyện với anh,vẻ ngoài lạnh lùng là thế nhưng anh khá dễ gần nói chuyện vui vẻ. Từ đó hai anh em cũng siêng nói chuyện với nhau hơn, dần dần chúng tôi phát hiện hai đứa hợp nhau đến lạ lùng.
Những ngày cuối tuần cùng lang thang trên mọi ngóc ngách phố phường của thành phố, ngắm từ bình minh đến hoàng hôn và cả những chuyến phượt dài ngày cùng bạn bè anh đều rủ tôi đi.Thân đến nỗi mà đám bạn tôi đều bảo với nhau.
“Mày đang quen với ông Huy à?”.
“Không, tao với ông Huy là anh em thôi, cùng đam mê ấy mà”.
Không biết trả lời bao nhiêu lần cái câu hỏi cùng một nội dung đó, mãi rồi cũng lười giải thích. Dần dần giữa hai anh em có một mối quan hệ không tên. Không biết từ khi nào cuộc vui nào có anh thì nơi đó luôn có một cô bé luôn đi kè kè bên cạnh. Khi thì anh rủ, khi thì tôi đòi theo, với đứa nhõng nhẽo như tôi anh dễ gì từ chối được. Thời gian cứ thế trôi, anh hoàn thành xong 4 năm Đại học, anh chọn một văn phòng ở Huế để thực tập. Tôi đã từng hỏi anh “Anh giỏi thế sao anh không chọn Đà Nẵng hay Sài Gòn để thực tập, ở đó việc tốt hơn mà, lương cũng cao nữa còn gì”. Lúc đó anh nói là “Vì anh thích Huế. Huế lương không cao nhưng đủ mời em uống trà sữa mỗi ngày là được rồi”.
Cả trăm lần cũng chỉ một câu trả lời thế thôi, biết câu trả lời rồi nhưng lần nào nghe chính miệng anh nói ra tôi vui như đứa bé được cho kẹo vậy. Anh ra trường đi làm ở một văn phòng luật trong thành phố.
Thời gian chúng tôi cùng lượn vòng thành phố cũng ít dần, nói chuyện cũng ít. Tôi cũng bận với nào là luận văn, luận án, đóng hồ sơ, việc thực tập… Ngày tôi chọn nơi thực tập tôi đã tìm anh tư vấn, tôi đã chọn Sài Gòn vì Sài Gòn có cơ hội hơn cho ngành của tôi. Tôi gọi anh tư vấn nhưng thực ra là không mong anh tán thành cho việc tôi vào Nam, vì anh biết hơn ai hết tôi cũng yêu Huế như anh, yêu sự bình yên nơi đây mà hơn hết nơi này có anh có lí do để tôi ở lại. Vậy mà, anh phán một câu làm tôi hụt hẫng đến nhói lòng.
“Anh luôn ủng hộ mọi quyết định của em, em biết làm gì để tốt cho mình mà”.
Anh buông một câu mà tôi chẳng muốn nghe chút nào, sao anh không giữ tôi ở lại, sao anh không như bao lần trước rồi bảo "Sài Gòn xô bồ lắm, không hợp với nhóc đâu’’.
Anh muốn xa tôi đến thế sao. Tôi giận anh luôn từ hôm đó, tôi viện cớ từ chối mọi lời rủ rê của anh, đăng những tấm hình tụ tập vui vẻ cùng với bạn bè vậy mà anh vẫn im hơi, không thèm để ý đến tôi. Tôi cố ý để anh biết ngày tôi đi, thế mà còn 3 ngày, 2 ngày … anh cũng chẳng có động tĩnh gì. Tôi đã ảo tưởng về vị trí của tôi với anh hay sao.
Nhớ như in cái ngày tôi ra sân bay, đã tự bảo là mặc kệ anh nhưng mà vẫn mong anh xuất hiện ở sân bay như mấy bộ phim Hàn Quốc, anh chạy đi tìm tôi và mong tôi ở lại. Đời không như là mơ, sáng ra đúng 7 giờ tôi đã thấy anh đứng ngay trước cổng. Anh bảo xuống đi ăn sáng rồi anh chở tôi ra sân bay. Anh cũng chẳng nói gì với tôi cứ thế ăn sáng, lấy hành lý chở tôi ra sân bay làm mọi thủ tục xong rồi anh chỉ nói.
“Vào tới thì gọi anh nhé”.
“Ừ”.
Tôi lên giọng đúng kiểu tức giận. Anh chỉ cười.
“Thôi vào đi kẻo muộn”.
Lên đến máy bay nước mặt tôi không biết ở đâu sẵn thế khóc như mưa. Tôi thất tình rồi thì phải.Thế là mối tình bao năm chỉ là tôi đơn phương thích anh. Tôi đã quá ảo tưởng về bản thân chăng. Giận anh là thế nhưng vào đến nơi cũng nhắn cho anh một tin.
“Em vào đến nơi rồi”.
“Ừ, em nghỉ ngơi đi”.
Chỉ mỗi vậy thôi sao. Anh không hỏi tôi có mệt không, đã về đến phòng chưa. Có nhiều câu hỏi thế sao anh không quan tâm tôi một chút, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Công việc bận rộn làm tôi tạm quên đi anh, tôi như đứa cuồng công việc, từ chối mọi cuộc hẹn. Vào Sài Gòn được một tháng mà tôi chẳng biết Sài Gòn nó thế nào, một ngày chỉ từ công ty về phòng và ngược lại. Cuộc sống cứ quanh đi quẩn lại chỉ vậy.
Hôm nay là chủ nhật ngày tuyệt vời nhất, ngày tôi được ngủ thêm một chút, ngày không phải chạy deadline, chỉ ngủ thôi cũng đủ làm tôi thấy hạnh phúc. Tiếng gõ cửa khi tôi đang trong cơn mơ màng, là anh- người đàn ông phũ phàng với tôi tháng trước làm tôi khóc như một cô bé ngốc trên máy bay, nghĩ lại còn thấy ngại. Nếu chuyến bay đó mà có người quen nhìn thấy tôi trong bộ dạng đó, chắc tôi không biết chui vào đâu để trốn nữa. Tay anh xách rất nhiều đồ nào là táo, cam, bánh mì, thịt bò… Tôi ngẩn người, hình như là mơ.
“Nhanh. Tránh đường để anh vào. Chưa ăn sáng phải không? Nhìn em là biết vào đây không ai giục là lại bỏ bữa. Mới một tháng nhìn em gầy đi nhiều rồi đấy”.
Anh nói không ngừng làm tôi chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
“Anh giờ này sao ở đây. Anh vào đây chơi à?”.
“Anh chuyển vào đây làm chứ chơi gì”.
Nhìn cái mặt ngái ngủ nữa tỉnh nữa mơ của tôi, anh biết tôi chẳng hiểu gì.
“Nhóc vào đây rồi thì anh cũng phải vào chứ. Để nhóc một mình ai chăm”.
Câu nói của anh làm tôi đỏ cả mặt. Tôi biết đó là lời tỏ tình của anh, câu trả lời cho mọi thắc mắc của tôi. Chỉ một câu nói mà bao bựa tức trong bao ngày của tôi tự nhiên biến mất.
Bạn à, lời tỏ tình chỉ cần đơn giản thế thôi, sẽ không cần hoa tươi không cần đèn lung linh những lời ngọt ngào, những lời hứa trăm năm. Lời tỏ tình không cần cầu kì, không cần mọi người ca tụng. Chỉ cần chúng ta an yên ta hạnh phúc bên người mình thương là đủ.
© Thủy Tiên - blogradio.vn
Xem thêm: Như một lời tỏ tình l Radio Truyện Hay
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.








