Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lối ra trong sương mù

2024-09-12 11:25

Tác giả: Phương Nguyễn Thị


blogradio.vn - Những buổi sáng bên bờ biển, nơi tôi có thể chạy nhảy và vui đùa cùng những đứa bạn nhỏ trong xóm, là những lúc tôi cảm thấy như được sống trong một thế giới khác, một thế giới không bị ảnh hưởng bởi những cơn bão tố trong gia đình.

***

Câu nói “Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời, đứa trẻ bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ” luôn khiến tôi suy ngẫm về hành trình của mình. Những tổn thương thời thơ ấu giống như những vết xước sâu trên mặt hồ tĩnh lặng. Khi mặt nước lắng xuống, các gợn sóng có thể tạm thời biến mất, nhưng những vết xước vẫn tồn tại, không bao giờ hoàn toàn phai mờ. Dù vết thương thể xác có thể lành lại theo thời gian, những vết sẹo tinh thần vẫn bám trụ, không thể nào chữa lành hoàn toàn.

Khi nhìn lại quá khứ của mình, tôi nhận ra rằng những ký ức đau thương không phải là những sự kiện tạm thời, hay là một cơn gió vội lướt qua làn tóc dễ dàng mà có thể quên đi. Chúng đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống tôi, giống như những vết sẹo dài chẳng thể xóa bỏ khỏi thân cây. Dù tôi có vun đắp một cuộc sống mới và tìm kiếm những khoảnh khắc hạnh phúc, thì những vết thương tinh thần vẫn âm ỉ đau, như những cơn gió lạnh bất chợt có thể khiến nỗi đau trở nên rõ ràng hơn. Nó luôn ở đó, tiềm ẩn một sức mạnh to lớn, sẵn sàng trỗi dậy mỗi khi cuộc sống không như ý.

Tôi lớn lên ở vùng ngoại ô Hải Phòng, nơi gần cảng và biển. Những buổi sáng sớm, khi sương mù còn bao phủ, cảng biển dường như thức dậy trong một bức tranh tĩnh lặng và bình yên. Tiếng sóng biển vỗ về vào bờ, như những bản nhạc không lời, đưa tôi vào một thế giới của ký ức và cảm xúc.

Khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới bắt đầu len lỏi qua các kẽ hở của ngôi nhà cũ, tôi đã quen thuộc với tiếng động của những con tàu rời bến và tiếng ồn của công việc đánh cá nhộn nhịp. Tuy nhiên, những ngày bình lặng thường xuyên bị xáo trộn bởi những cơn bão giận dữ của cha tôi - ông Hải. Ông Hải là một ngư dân, một nghề không chỉ vất vả mà còn đầy áp lực. Ông đã phải đối mặt với những khó khăn và thử thách không ngừng bấp bênh chênh vênh trên mặt biển, nhưng những khó khăn ấy không chỉ dừng lại ở biển cả. Chúng đã đi theo dấu chân của ông xâm nhập vào chính ngôi nhà của chúng tôi, nơi mà ông không chỉ là người trụ cột mà còn là nguồn cơn của nhiều nỗi đau.

Mẹ tôi, bà Lan, thường đứng im lặng trong góc phòng, cố gắng giữ cho mọi thứ ổn định trong khi ông Hải thể hiện sự bực bội và thất vọng của mình. Những trận cãi vã này không chỉ làm tổn thương tinh thần của tôi mà còn khiến tôi cảm thấy bất lực. Tôi cảm thấy như thể cuộc sống của mình là một chiếc thuyền đang bị sóng dữ cuốn trôi, và mình chỉ có thể đứng nhìn mà không thể thay đổi tình hình.

- Ông đang làm cái gì vậy! Làm ơn hãy bình tĩnh lại. Con cái chúng ta không cần chứng kiến cảnh này.

- Bà thì hiểu gì chứ! Suốt ngày ở nhà, có phải làm việc vất vả cả ngày, lênh đênh trên biển như tôi không?

- Ông thì khác tôi sao? Lênh đênh trên biển ư? Ông có kiếm ra đồng nào để lo cho mẹ con tôi không? Hay chỉ biết rượu chè! Còn tôi ở nhà đây này! Sung sướng hay vừa phải chăm mấy đứa con vừa phải kiếm tiền để trả đống nợ ông mang về. Ông chưa thấy tôi khổ sao?

Bà Lan vỡ òa, đưa tay đập lên ngực vừa chỉ vào chính mình vừa chỉ vào chị em chúng tôi đang ôm nhau nép vào góc giường. Bất chợt tôi cảm thấy mình hình như đang là gánh nặng cho họ.

Cha tôi không chỉ nổi tiếng với sự nóng nảy mà còn là kẻ bợm rượu, uống thuốc lá không ngừng. Những chai rượu dính chặt vào đôi tay chai sặn của ông như một phần chẳng thể tách rời. Mỗi khi ông trở về nhà sau nhưng chuyến ra khơi đều trong tình trạng say xỉn, hung hãm khiến không khí trong gia đình trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những trận cãi vã, những câu chửi mắng và sự bạo lực không lặp đi lặp lại trong cuộc sống hàng ngày của chúng tôi.

Mỗi lần ông châm điếu thuốc, tôi cảm thấy như mình bị bao phủ bởi một lớp khói dày đặc, và cảm giác nghẹt thở đó không chỉ là về mặt thể chất mà còn là về mặt tinh thần. Tôi không thể không cảm thấy nỗi buồn và sự bất lực. Tương lai của tôi phải chăng cũng mù mịt như vậy.

- Có phải mọi thứ không bao giờ đủ? Tôi làm việc vất vả cả ngày, và giờ chỉ muốn có một chút yên bình với chai rượu của mình.

- Ông không hiểu sao? Rượu và thuốc có giúp ông tốt lên không? Có giúp chúng ta đủ no đủ mặc không? Hay chỉ là cái cớ để ông đánh đập tôi?

Tôi nhìn vào lớp khói thuốc quẩn quanh, tôi cảm thấy như mình bị đẩy vào một hố sâu của sự tuyệt vọng. Sự tàn phá của nó thật kinh khủng.

Từ khi tôi mới ba tuổi, những trận cãi vã và đánh nhau đã in sâu vào tâm trí tôi. Tôi vẫn nhớ những đêm dài khi tôi nằm trên giường, cố gắng không nghe thấy tiếng la hét và những âm thanh ầm ĩ từ phòng khách. Những âm thanh đó, như tiếng sấm rền rĩ trong đêm tối, mặc dù không thể hoàn toàn hiểu được, nhưng đã để lại một cảm giác nặng nề và bất an trong trái tim tôi. Mỗi lần chứng tôi cảm thấy như mình bị cuốn vào một cơn lốc không thể kiểm soát. Đó là những khoảnh khắc tôi cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực, không thể làm gì để thay đổi tình hình hoặc bảo vệ bản thân và người tôi yêu thương.

Trong những lúc khó khăn đó, tôi vẫn tìm thấy những khoảnh khắc nhỏ bé của niềm vui và hạnh phúc. Những buổi sáng bên bờ biển, nơi tôi có thể chạy nhảy và vui đùa cùng những đứa bạn nhỏ trong xóm, là những lúc tôi cảm thấy như được sống trong một thế giới khác, một thế giới không bị ảnh hưởng bởi những cơn bão tố trong gia đình.

Khi trưởng thành, tôi nhận ra rằng việc tìm kiếm sự bình yên và hạnh phúc là rất quan trọng. Tôi bắt đầu tham gia vào những hoạt động giúp giảm căng thẳng và tìm kiếm niềm vui từ những sở thích cá nhân như đọc sách và vẽ tranh. Những sở thích này trở thành những phương tiện quý giá để tôi tìm thấy niềm vui và sự an ủi, giúp tôi dần xây dựng lại bản thân.

Tôi cũng tìm kiếm sự an ủi từ những người bạn và người thân, những người luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với tôi. Họ đã giúp tôi nhận ra rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, vẫn có những người xung quanh sẵn sàng đồng hành và hỗ trợ tôi.

Người ta thường nói tình yêu tuổi học trò rất đẹp, vì nó không bị ràng buộc bởi những lo toan của cuộc sống. Nó hồn nhiên và chân thành, không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài. Nhưng trong câu chuyện của tôi, tình yêu đó lại dành cho một người đang bị sóng gió cuộc đời vùi dập.

Khi tôi mười sáu tuổi, tôi đã gặp được một người như ánh dương của cuộc sống tôi. Trong một lớp học thêm Tiếng anh, tôi đã gặp Thầy Minh, một trợ giảng trẻ tuổi, bốn mắt với áo chiếc áo đen đã bạc màu, bất cần. Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy thầy, sự thu hút từ ánh mắt của thầy đã làm tôi ngạc nhiên. Những đường nét của thầy như một bức tranh sống động.

Thầy Minh đã trải qua sự mất mát to lớn khi cha của thầy qua đời sớm. Để đối phó với nỗi đau và áp lực từ cuộc sống, thầy Minh đã bị cuốn vào thói quen hút thuốc và uống rượu. Tuy nhiên, khác với cha của tôi, thầy Minh không để những thói quen xấu ảnh hưởng đến lòng tốt và sự quan tâm của mình đối với học sinh. Dù cũng đang vật lộn với những vấn đề cá nhân, Thầy Minh đã trở thành một nguồn động viên và an ủi cho tôi. Những buổi học của thầy không chỉ là những giờ học lý thuyết mà còn là những buổi trò chuyện chân thành và chia sẻ cảm xúc.

- Em cảm thấy thật may mắn khi được học với thầy. Những buổi học của thầy luôn khiến em cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.

- Thầy rất vui khi nghe em nói vậy. Thầy biết cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nếu em cần chia sẻ gì, đừng ngần ngại.

Thầy Minh đã thể hiện sự quan tâm và chăm sóc tôi theo cách mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng. Thầy luôn lắng nghe và hiểu những cảm xúc của tôi. Thầy không chỉ là một người hướng dẫn, mà còn là một người bạn chân thành, người đã luôn sẵn sàng chia sẻ nỗi buồn và niềm vui của tôi. Sự ấm áp và quan tâm của Thầy Minh đối lập hoàn toàn với sự tàn nhẫn của cha tôi, tạo ra một khoảng trống trong lòng tôi mà tôi khao khát được lấp đầy bằng tình cảm chân thành và sự thấu hiểu. Tôi bắt đầu có những cảm xúc mạnh mẽ dành cho Thầy Minh, những cảm xúc mà cô không biết phải giải thích như thế nào. Tình yêu của tôi dành cho Thầy Minh không chỉ là tình cảm ngưỡng mộ mà còn là sự tìm kiếm sự cứu rỗi khỏi những tổn thương trong quá khứ.

Mặc dù cảm thấy rụt rè và tự ti, tôi quyết định vượt qua những lo lắng của mình và bắt đầu nhắn tin cho Thầy Minh, mở ra những cuộc trò chuyện đầy ngọt ngào và ấm áp. Những ngày tháng đó, tôi cảm thấy hạnh phúc và được yêu thương. Lần đầu chúng tôi đi chơi riêng cùng nhau cũng là sinh nhật năm mười mười bảy tuổi của tôi. Chúng tôi đứng trên cây cầu, ánh đèn thành phố lung linh phản chiếu trên mặt nước, từng con tàu chở hàng lướt qua như những dấu vết lấp lánh trong đêm tối, làm cho khoảnh khắc này trở nên vĩnh cửu trong trái tim tôi.

Những cơn gió cứ vồ vập vào khuôn mặt tôi như báo hiệu điều gì đó. Khoảnh khắc này, tôi thật sự muốn mọi thứ dừng lại, để tôi được tận hưởng mãi mãi. Thầy Minh đưa tay vén mái tóc tôi lên, nhìn vào mắt tôi như đang muốn nói rồi lại thôi.

- Chúc mừng sinh nhật, Linh. Thầy rất vui vì em có một ngày đặc biệt. Hãy giữ vững nụ cười và niềm vui của em.

Khi tôi nhìn vào mắt Thầy Minh, tôi thấy một vực thẳm sâu thẳm, đen tối như những ký ức tuổi thơ của mình. Đó là một cái nhìn chứa đựng cả nỗi đau và sự kỳ vọng, phản chiếu những cảm xúc sâu kín mà tôi luôn cố gắng chôn giấu.

Tôi biết tình cảm của mình đối với Thầy Minh luôn gặp những rào cản vô hình, là điều không nên xảy ra. Thầy Minh, dù là một người thầy tận tâm và chu đáo, lại đang vật lộn với những vấn đề riêng của mình. Thầy Minh biết rõ về sự cảm mến của tôi và cũng cảm nhận được sự kết nối đặc biệt giữa chúng tôi, nhưng thầy vẫn lựa chọn im lặng.

Tôi tự hỏi: "Phải chăng thầy có thể thoải mái với bất kỳ chuyện gì chỉ là không bao gồm tình yêu? Hay thầy chỉ xem tôi là học trò thân thiết?"

Tuy nhiên, bỗng một ngày, Thầy Minh biến mất mà không để lại bất kỳ lời giải thích nào. Tất cả các tin nhắn của tôi đều không được hồi đáp, và không ai có thông tin về thầy. Cảm giác như một cơn bão đổ ập xuống, cuốn trôi đi tất cả hy vọng và niềm tin của tôi. Tôi đã nỗ lực tìm kiếm thầy, nhưng mọi cố gắng dường như đều vô vọng. Cuối cùng, tôi đành chấp nhận cất Thầy Minh vào trong trái tim mình, giấu kín những cảm xúc đau thương đó như một bí mật mà không thể chia sẻ với ai. Lúc đó, tôi cảm thấy thật sự tuyệt vọng, như thể tất cả ánh sáng trong cuộc sống của tôi đã tắt ngấm.

Trái tim tôi mang hai vết sẹo lớn: một từ gia đình và một từ tình yêu. Gia đình tôi vốn đã không hạnh phúc, và tình trạng càng trở nên phức tạp hơn khi tôi phải đối mặt với những mâu thuẫn không thể hòa giải với bố về việc đi học đại học. Mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên ngày càng căng thẳng, và tình cảm trong gia đình trở nên lạnh nhạt hơn bao giờ hết. Những trận cãi vã thường xuyên giữa bố và mẹ đã tạo nên một bức tranh u ám, nơi mà sự ấm áp và yêu thương dường như không còn chỗ đứng. Sự thiếu thốn tình cảm trong gia đình làm tôi cảm thấy như mình đang trôi dạt giữa biển cả mênh mông, không có điểm tựa, không có ánh sáng.

Thầy Minh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, là người mang lại cho tôi sự an ủi và động viên trong những lúc khó khăn. Những khoảnh khắc bên thầy, những cuộc trò chuyện chân thành, đã giúp tôi cảm thấy như mình có một điểm tựa vững chắc giữa những bão tố. Nhưng khi Thầy Minh rời xa, cảm giác như tất cả ánh sáng đã biến mất, để lại tôi trong một bóng tối dày đặc. Sự mất mát này khiến tôi cảm thấy lạc lõng, tuyệt vọng và không còn động lực để tiếp tục. Những đêm dài trằn trọc với những suy nghĩ đen tối khiến tôi cảm thấy như tất cả hy vọng và ước mơ của mình đã bị dập tắt.

Đối mặt với sự vắng mặt của Thầy Minh và những xung đột không thể giải quyết trong gia đình, tôi đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, tưởng chừng như không có lối thoát. Cảm giác đau khổ từ tình yêu không thể thực hiện và sự lạnh nhạt trong gia đình đã khiến tôi cảm thấy như mình đang chìm sâu vào một cơn lốc không thể kiểm soát. Tôi từ từ rơi vào trầm cảm, một căn bệnh mà không ai biết, chỉ có tôi là hiểu rõ nhất.

Ba năm sau, khi những vết thương trong lòng vẫn còn âm ỉ, tôi quyết định thử một lần cuối cùng, nhắn tin cho Thầy Minh với hy vọng biết được thầy vẫn ổn. Lần này, Thầy Minh đã hồi âm, thú nhận tình cảm bao năm qua của mình dành cho tôi, nhưng thầy không thể yêu đương vì quá mệt mỏi với công việc và những áp lực cuộc sống. Thầy cảm thấy mình không thể dành thời gian cho tình yêu và không muốn để tôi phải chờ đợi vô ích.

Khi nhận ra rằng dù tình cảm của tôi là chân thành và sâu sắc, Thầy Minh không thể đáp lại, tôi cảm thấy một nỗi đau xé nát tâm can. Cảm giác chua xót và tuyệt vọng bao trùm tôi như một khoảng lặng vô tận, chỉ có thể nghe được tiếng vụn vỡ trong tim tôi. Tôi sợ rằng một ngày nào đó, Thầy Minh sẽ yêu một người khác và có được hạnh phúc mà tôi luôn ao ước. Dù trái tim tôi tan vỡ, tôi đã quyết định để Thầy Minh ra đi, không muốn trở thành gánh nặng cho thầy và chấp nhận rằng tình yêu của mình có thể không bao giờ được đáp lại. Quyết định này không chỉ là một bước đi đau đớn mà còn là một hành trình trưởng thành, nơi tôi học cách yêu bản thân và buông bỏ những kỳ vọng không thể thực hiện.

Tuy nhiên, mặc dù tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó là quyết định đúng đắn, những cảm xúc đau đớn và thất vọng không dễ dàng buông bỏ. Tôi thường xuyên cảm thấy sự trống rỗng. Những suy nghĩ tiêu cực đã xuất hiện trong đầu tôi như một cách để thoát khỏi nỗi đau quá lớn mà tôi không biết phải làm thế nào để đối diện. Những đêm dài đầy lo âu và trằn trọc khiến tôi cảm thấy như mình đang rơi vào một hố sâu không có đáy, không biết làm thế nào để tìm lại ánh sáng và hy vọng.

Tôi biết rằng việc tìm kiếm sự hỗ trợ từ người khác hoặc các chuyên gia có thể là một giải pháp, nhưng cảm giác đơn độc và sợ hãi làm tôi chùn bước. Tôi vẫn đang trong hành trình tìm kiếm sự bình yên trong chính bản thân mình, và học cách đối diện với những cảm xúc đau đớn mà không cần phải làm tổn thương mình thêm nữa. Mặc dù con đường này không dễ dàng, tôi vẫn cố gắng từng bước một để vượt qua những khó khăn và tìm lại ánh sáng trong cuộc sống. Bởi tôi luôn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tương lai phía trước tôi sẽ tự tay giành lấy.

© Phương Nguyễn Thị - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chỉ Tiếc Phải Nói Câu Tạm Biệt | Radio Tâm Sự

Phương Nguyễn Thị

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình trở về

Hành trình trở về

Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

back to top