Liệu còn cơ hội nào cho em được yêu anh?
2019-05-05 08:35
Tác giả: JK
blogradio.vn - Anh từng nói sẽ mãi mãi chờ em, chờ đến khi nào em thích anh. Thế nhưng đến khi em nhận ra điều đó thì anh lại chẳng đủ kiên nhẫn mà buông tay.
***
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào nhỉ?
Em không rõ mình bắt đầu thương anh từ khi nào, chỉ biết rằng em luôn nhớ anh, tìm kiếm hình bóng anh giữa chốn đông người.
Ngày anh nói thương em, em đã rất sợ. Vì em biết có người rất thương anh, em lại chưa từng có cảm giác yêu là như thế nào. Em vốn vô tâm với mọi thứ xung quanh ngay cả anh. Sự quan tâm của anh em xem là hiển nhiên. Điều đó khiến anh buồn.
Em biết chứ, bản thân không giỏi trong việc bộc lộ cảm xúc hay là nói những lời ngọt ngào. Lời nói và hành động của em đôi khi rất trái ngược. Con người em cộc cằn, không lãng mạn, vô tư tới mức vô tâm nhưng anh vẫn quan tâm em từng chút một, sự tổn thương em vô tình gây ra cho anh ngày càng nhiều, nhiều tới mức anh muốn dừng lại tất cả. Anh từng nói sẽ mãi mãi chờ em, chờ đến khi nào em thích anh. Thế nhưng đến khi em nhận ra điều đó thì anh lại chẳng đủ kiên nhẫn mà buông tay.
Ngày anh nói anh không còn cảm xúc dành cho em, em đau tới mức không nhận thức được xung quanh, cảm giác như rơi vào hố đen không lối thoát. Suýt nữa còn bật khóc nhưng vẫn gượng cười nói rằng: Em hiểu rồi.
Vẫn cố chấp trưng cái bộ mặt bình thản nhất có thể nhưng trong thâm tâm đau vô cùng. Em viện lý do để rời đi, rời khỏi ánh mắt đang nhìn em nhưng sao hôm nay em không còn sức lức đề tự đứng dậy.
Dù đã cố gắng để không khóc trước mặt anh nhưng một giọt, hai gọt, nước mắt cứ thế lăn dài, em không kiểm soát được mình nữa rồi.
Trở về nhà như kẻ vô hồn, sợ mọi người lo lắng vẫn cười đùa nhưng sao em không thấy vui.
Em không trách anh, vì em đã gây cho anh quá nhiều nỗi đau rồi, giờ em phải gánh chịu những gì đã gây ra. Có lẽ vị trí anh và em đã bị hoán đổi. Em nhận ra mình đã tàn nhẫn, vô tâm tới mức nào. Không dám nhắn tin hay liên lạc với anh vì sợ anh thấy phiền, sợ anh lại ghét em. Chỉ âm thầm chịu đựng những gì anh từng gánh chịu, em càng chán ghét chính mình. Hóa ra em lại yếu đuối đến như vậy.
Anh nói anh không trách em, em càng điên cuồng ghét bản thân mình. Dẫu biết rằng sau này chúng ta sẽ phải bước tiếp nhưng em vẫn cố chấp nuôi hy vọng mong manh rằng anh sẽ ngoảnh lại.
Liệu còn cơ hội nào cho em được yêu anh?
Liệu còn cơ hội nào cho em được chữa lành vết thương, được anh quan tâm không anh?
Liệu đó có phải là mơ ước quá xa xôi không anh?
© JK - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Điều hối tiếc của cuộc đời
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.