Liệu có nơi nào dành cho tôi?
2022-06-04 01:25
Tác giả:
tunhhhyun
blogradio.vn - Giờ tôi mới nhận ra dẫu là mưa hay là tuyết, tôi vẫn chỉ là kẻ một mình đứng dưới bầu trời kia. Bị cơn mưa là cho ướt át, bị bông tuyết làm tê liệt. Liệu nơi nào cho tôi trú nước, liệu nơi nào cho mình tránh đông?
***
Giọt mưa là nước mắt của bầu trời, được trút xuống, rơi trên những mái tôn của cái khí trời tháng tám. Mát mẻ, mang theo những nỗi đau thả trôi thành dòng trên mặt đất. Những bông tuyết cũng vậy, nhưng nó lại là những nỗi niềm còn vất vưởng, như thứ tâm tình còn vương đọng lại trong thâm tâm, trút xuống một cách nặng trĩu. Khó phai mờ, cũng khó hoà tan, như cái gió mùa hiu quạnh tháng mười mãi lẩn quanh trong tâm trí.
Tuyết trắng rơi nặng nề như những giọt nước mắt tôi lăn dài trên má, lạnh lẽo với từng ngọn gió thổi qua khe hở của một trái tim không còn vẹn nguyên, tôi đột nhiên nhận ra được tình yêu đó chỉ còn là tàn tích cũ phai màu. Mưa lâu, thấm qua từng đường kẻ tóc, rửa gội hết bao nhiêu tạp chất còn đeo bám, nhưng lại không trôi đi được bóng dáng của một kẻ thất tình còn tồn đọng. Tại sao mọi hồi ức đó lại chẳng thể vơi đi, tại sao một người lạ từng quen lại chẳng bao giờ biến mất. Vì có cơn mưa nào mà chỉ rơi vài hạt, vì có chuyện tình nào mà chẳng day dứt bóng hình ai.
Những kí ức đã gần như phủ bụi, lại một lần nữa bị cơn gió nhẹ thổi phăng, bị cơn mưa chiều trôi đi mất, lớp bụi thời gian của thời niên thiếu bản thân muốn chôn vùi.
Đời người vốn chẳng mấy dài, tôi cũng chẳng muốn nhớ, hay lưu giữ chốn hồi ức cũ mà mình đã cho là kỉ niệm đẹp, một mối tình cứ ngỡ là vĩnh hằng nhưng cũng dần rơi vào dĩ vãng. Vốn đã là chiếc lá trơ trọi phất phơ, nhưng lại chẳng thể lìa cành. Nhìn vào dòng đời tấp nập, người cứ đi thời gian cứ trôi dần, sẽ chẳng bao giờ ngừng lại chờ đợi ai. Chỉ có kẻ suy tư, đứng nhìn dòng thời gian xưa như chiếc máy quay chạy dọc hiện lên những hồi ức cũ, mới bị nó làm cho tê liệt, chôn chân tại nơi chưa từng được bắt đầu.
Đoàn tàu lăn bánh thật nhanh, trên con đường sắt đã dần gỉ sét. Còi tàu inh ỏi thêm thứ tạp âm hỗn độn nơi khoang ga, mọi thứ vẫn vậy, hệt như trước đây. Nơi toa ghế ồn ào đó lại chẳng giao động được đôi mắt này, mọi thứ xung quanh cứ trôi, nhưng chỉ để lại mình tôi bơ vơ lạc lõng.
Tôi mệt mỏi, chỉ dựa đầu vào cánh cửa kính vẫn còn đang hé mở, gió lồng lộn thổi vào làm cho mái tóc khẽ phất phơ nhưng cũng chẳng để tâm. Tôi chỉ tựa đầu vào đó, ngắm nhìn màn đêm đã giăng lên, với ánh trăng to nhưng chẳng mấy tròn, đem thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt le lói chiếu rọi nơi cửa sổ.
Mặt sông tối rồi nên cũng trong vắt, phản chiếu được ánh trăng của màn đêm, hiện lên những ngọn sóng nhỏ, lung linh do được áo lên thứ ánh sáng làm tôi mê hồn ấy. Như một bức tranh chỉ vô tình hiện lên trước mắt này, đôi mắt thơ ngây nay nhiễm màu vẩn đục.
"Thanh danh gần mục rữa, đôi mắt đã sẫm màu. Nơi thánh đường mà tôi từng mong ước, nay chẳng còn lại tàn dư".
Giữa đêm đoàn tàu khuya cũng về đến bến đỗ. Hành khách nườm nượp kéo xuống, như mong rằng hạnh phúc của gia đình không còn xa, chỉ có mỗi tôi, vẫn ngồi đó, chờ đến khi khoang tàu vắng lặng, mới chầm chậm lê chân mình xuống sân ga.
Có lẽ tôi ngập ngừng, bản thân lại phân vân, nơi đó là nơi tôi thật sự muốn về? Mái nhà chưa từng được sưởi ấm? Hoặc là do sợ một lời chào, từ chính đôi môi người đã từng buông ra câu hẹn ước. Nát tan, vùi dập, đẫm mình vào lời hoa lệ, để rồi trăng cao cũng chẳng soi được đường, nơi nào để tôi có thể thoát ra? Nhưng có lẽ bản thân tôi sợ nhất là trái tim mình lại lạc nhịp, sợ một lần nữa giăng dây đóng lại con đường mòn mà mình đã tìm đường thoát thân.
Kí ức điều là những mảng mịt mù, người từng rơi xuống vũng bùn như tôi không thể nào quá vô tư với mọi thứ, chỉ mong rằng lá đã lìa cành thì đừng vương vấn, người đã xa mình thì đừng vấn vương.
Tôi vẫn đứng đó, đứng đến khi một người nào đó xa lạ đi đến vang lên câu hỏi tôi mới lê bước chân mình rời đi. Bóng dáng trong đêm tôi chật vật kéo chiếc vali cao bằng nửa thân mình trong đêm gió rét. Dẫu vậy cái lạnh buốt sương của những cơn gió đêm lại chẳng làm tôi bị tê liệt, chẳng làm tôi cảm thấy cô độc như thứ hình bóng đọng lại còn vất vưởng. Mỗi bước đều chất chứa một tâm tình, mang theo một hồi ức cũ mà tôi gần như chẳng thể quên nỗi. Chỉ ước rằng những mảnh kí ức đó hãy rơi vào trong tuyết, đến đầu mùa thì hãy tan đi.
Một lần nữa cơn mưa tiếp tục rơi, ngày hôm nay là lần thứ 4 rồi. Mưa phùn rồi lại mưa rào, cơn mưa vất vưởng chẳng tan đi cũng chẳng biến mất. Như nó biết rằng một ai đó đang ngồi ngắm mưa, ngồi ngắm cơn mưa lòng với áng mây dài như vô tận. Bao lâu rồi cơn mưa này chưa dứt nhỉ? Có lẽ là từ ngày người ấy bỏ tôi đi.
Tôi ngồi đây trong căn nhà cô quạnh, chỉ tựa đầu vào tường ngó nhìn ô cửa sổ. Lại là một đêm, sau nhiều đêm dài không ngủ, thức nhìn áng mây chiều và từng giọt mưa rơi. Đã nhiều lần hỏi rằng chúng sẽ đi về đâu? Là thấm qua đất cát hay trôi về nơi nào đó? Nhưng thẫn thờ khi biết rằng vẫn như vậy, mưa bốc hơi rồi lại thành áng mây chiều.
Có lẽ tôi lại rơi vào một vòng tuần hoàn nữa, khi mà bao hồi ức giờ bỗng chốc hiện về, căn nhà cô độc chỉ mình tôi là tia sáng. Tôi tự hỏi, mình đi rồi có một ai biết không?
Giờ tôi mới nhận ra dẫu là mưa hay là tuyết, tôi vẫn chỉ là kẻ một mình đứng dưới bầu trời kia. Bị cơn mưa là cho ướt át, bị bông tuyết làm tê liệt. Liệu nơi nào cho tôi trú nước, liệu nơi nào cho mình tránh đông?
© tunhhhyun - blogradio.vn
Xem thêm: Hành trang quan trọng nhất của cuộc đời mỗi người chính là trái tim yêu thương | Góc Suy Ngẫm
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







