Phát thanh xúc cảm của bạn !

Liệu có nơi nào dành cho tôi?

2022-06-04 01:25

Tác giả: tunhhhyun


blogradio.vn -  Giờ tôi mới nhận ra dẫu là mưa hay là tuyết, tôi vẫn chỉ là kẻ một mình đứng dưới bầu trời kia. Bị cơn mưa là cho ướt át, bị bông tuyết làm tê liệt. Liệu nơi nào cho tôi trú nước, liệu nơi nào cho mình tránh đông?

***

Giọt mưa là nước mắt của bầu trời, được trút xuống, rơi trên những mái tôn của cái khí trời tháng tám. Mát mẻ, mang theo những nỗi đau thả trôi thành dòng trên mặt đất. Những bông tuyết cũng vậy, nhưng nó lại là những nỗi niềm còn vất vưởng, như thứ tâm tình còn vương đọng lại trong thâm tâm, trút xuống một cách nặng trĩu. Khó phai mờ, cũng khó hoà tan, như cái gió mùa hiu quạnh tháng mười mãi lẩn quanh trong tâm trí.

Tuyết trắng rơi nặng nề như những giọt nước mắt tôi lăn dài trên má, lạnh lẽo với từng ngọn gió thổi qua khe hở của một trái tim không còn vẹn nguyên, tôi đột nhiên nhận ra được tình yêu đó chỉ còn là tàn tích cũ phai màu. Mưa lâu, thấm qua từng đường kẻ tóc, rửa gội hết bao nhiêu tạp chất còn đeo bám, nhưng lại không trôi đi được bóng dáng của một kẻ thất tình còn tồn đọng. Tại sao mọi hồi ức đó lại chẳng thể vơi đi, tại sao một người lạ từng quen lại chẳng bao giờ biến mất. Vì có cơn mưa nào mà chỉ rơi vài hạt, vì có chuyện tình nào mà chẳng day dứt bóng hình ai.

Những kí ức đã gần như phủ bụi, lại một lần nữa bị cơn gió nhẹ thổi phăng, bị cơn mưa chiều trôi đi mất, lớp bụi thời gian của thời niên thiếu bản thân muốn chôn vùi. 

chung-ta-gap-nhau-lam-gi-de-cuoi-cung-van-phai-xa-nhau

Đời người vốn chẳng mấy dài, tôi cũng chẳng muốn nhớ, hay lưu giữ chốn hồi ức cũ mà mình đã cho là kỉ niệm đẹp, một mối tình cứ ngỡ là vĩnh hằng nhưng cũng dần rơi vào dĩ vãng. Vốn đã là chiếc lá trơ trọi phất phơ, nhưng lại chẳng thể lìa cành. Nhìn vào dòng đời tấp nập, người cứ đi thời gian cứ trôi dần, sẽ chẳng bao giờ ngừng lại chờ đợi ai. Chỉ có kẻ suy tư, đứng nhìn dòng thời gian xưa như chiếc máy quay chạy dọc hiện lên những hồi ức cũ, mới bị nó làm cho tê liệt, chôn chân tại nơi chưa từng được bắt đầu.

Đoàn tàu lăn bánh thật nhanh, trên con đường sắt đã dần gỉ sét. Còi tàu inh ỏi thêm thứ tạp âm hỗn độn nơi khoang ga, mọi thứ vẫn vậy, hệt như trước đây. Nơi toa ghế ồn ào đó lại chẳng giao động được đôi mắt này, mọi thứ xung quanh cứ trôi, nhưng chỉ để lại mình tôi bơ vơ lạc lõng. 

Tôi mệt mỏi, chỉ dựa đầu vào cánh cửa kính vẫn còn đang hé mở, gió lồng lộn thổi vào làm cho mái tóc khẽ phất phơ nhưng cũng chẳng để tâm. Tôi chỉ tựa đầu vào đó, ngắm nhìn màn đêm đã giăng lên, với ánh trăng to nhưng chẳng mấy tròn, đem thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt le lói chiếu rọi nơi cửa sổ. 

Mặt sông tối rồi nên cũng trong vắt, phản chiếu được ánh trăng của màn đêm, hiện lên những ngọn sóng nhỏ, lung linh do được áo lên thứ ánh sáng làm tôi mê hồn ấy. Như một bức tranh chỉ vô tình hiện lên trước mắt này, đôi mắt thơ ngây nay nhiễm màu vẩn đục.

"Thanh danh gần mục rữa, đôi mắt đã sẫm màu. Nơi thánh đường mà tôi từng mong ước, nay chẳng còn lại tàn dư".

Giữa đêm đoàn tàu khuya cũng về đến bến đỗ. Hành khách nườm nượp kéo xuống, như mong rằng hạnh phúc của gia đình không còn xa, chỉ có mỗi tôi, vẫn ngồi đó, chờ đến khi khoang tàu vắng lặng, mới chầm chậm lê chân mình xuống sân ga. 

phu-nu-0

Có lẽ tôi ngập ngừng, bản thân lại phân vân, nơi đó là nơi tôi thật sự muốn về? Mái nhà chưa từng được sưởi ấm? Hoặc là do sợ một lời chào, từ chính đôi môi người đã từng buông ra câu hẹn ước. Nát tan, vùi dập, đẫm mình vào lời hoa lệ, để rồi trăng cao cũng chẳng soi được đường, nơi nào để tôi có thể thoát ra? Nhưng có lẽ bản thân tôi sợ nhất là trái tim mình lại lạc nhịp, sợ một lần nữa giăng dây đóng lại con đường mòn mà mình đã tìm đường thoát thân.

Kí ức điều là những mảng mịt mù, người từng rơi xuống vũng bùn như tôi không thể nào quá vô tư với mọi thứ, chỉ mong rằng lá đã lìa cành thì đừng vương vấn, người đã xa mình thì đừng vấn vương.

Tôi vẫn đứng đó, đứng đến khi một người nào đó xa lạ đi đến vang lên câu hỏi tôi mới lê bước chân mình rời đi. Bóng dáng trong đêm tôi chật vật kéo chiếc vali cao bằng nửa thân mình trong đêm gió rét. Dẫu vậy cái lạnh buốt sương của những cơn gió đêm lại chẳng làm tôi bị tê liệt, chẳng làm tôi cảm thấy cô độc như thứ hình bóng đọng lại còn vất vưởng. Mỗi bước đều chất chứa một tâm tình, mang theo một hồi ức cũ mà tôi gần như chẳng thể quên nỗi. Chỉ ước rằng những mảnh kí ức đó hãy rơi vào trong tuyết, đến đầu mùa thì hãy tan đi.

Một lần nữa cơn mưa tiếp tục rơi, ngày hôm nay là lần thứ 4 rồi. Mưa phùn rồi lại mưa rào, cơn mưa vất vưởng chẳng tan đi cũng chẳng biến mất. Như nó biết rằng một ai đó đang ngồi ngắm mưa, ngồi ngắm cơn mưa lòng với áng mây dài như vô tận. Bao lâu rồi cơn mưa này chưa dứt nhỉ? Có lẽ là từ ngày người ấy bỏ tôi đi.

la-phu-nu9

Tôi ngồi đây trong căn nhà cô quạnh, chỉ tựa đầu vào tường ngó nhìn ô cửa sổ. Lại là một đêm, sau nhiều đêm dài không ngủ, thức nhìn áng mây chiều và từng giọt mưa rơi. Đã nhiều lần hỏi rằng chúng sẽ đi về đâu? Là thấm qua đất cát hay trôi về nơi nào đó? Nhưng thẫn thờ khi biết rằng vẫn như vậy, mưa bốc hơi rồi lại thành áng mây chiều.

Có lẽ tôi lại rơi vào một vòng tuần hoàn nữa, khi mà bao hồi ức giờ bỗng chốc hiện về, căn nhà cô độc chỉ mình tôi là tia sáng. Tôi tự hỏi, mình đi rồi có một ai biết không?

Giờ tôi mới nhận ra dẫu là mưa hay là tuyết, tôi vẫn chỉ là kẻ một mình đứng dưới bầu trời kia. Bị cơn mưa là cho ướt át, bị bông tuyết làm tê liệt. Liệu nơi nào cho tôi trú nước, liệu nơi nào cho mình tránh đông?

© tunhhhyun - blogradio.vn

Xem thêm: Hành trang quan trọng nhất của cuộc đời mỗi người chính là trái tim yêu thương | Góc Suy Ngẫm

tunhhhyun

Nếu ai hỏi khoảng trời nào là đẹp nhất, em sẽ trả lời chính là thanh xuân. Nhưng thanh xuân rồi cũng chỉ là kỉ niệm, nên tình mình cũng chỉ là phù du.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top