Liệu có nơi nào dành cho tôi?
2022-06-04 01:25
Tác giả:
tunhhhyun
blogradio.vn - Giờ tôi mới nhận ra dẫu là mưa hay là tuyết, tôi vẫn chỉ là kẻ một mình đứng dưới bầu trời kia. Bị cơn mưa là cho ướt át, bị bông tuyết làm tê liệt. Liệu nơi nào cho tôi trú nước, liệu nơi nào cho mình tránh đông?
***
Giọt mưa là nước mắt của bầu trời, được trút xuống, rơi trên những mái tôn của cái khí trời tháng tám. Mát mẻ, mang theo những nỗi đau thả trôi thành dòng trên mặt đất. Những bông tuyết cũng vậy, nhưng nó lại là những nỗi niềm còn vất vưởng, như thứ tâm tình còn vương đọng lại trong thâm tâm, trút xuống một cách nặng trĩu. Khó phai mờ, cũng khó hoà tan, như cái gió mùa hiu quạnh tháng mười mãi lẩn quanh trong tâm trí.
Tuyết trắng rơi nặng nề như những giọt nước mắt tôi lăn dài trên má, lạnh lẽo với từng ngọn gió thổi qua khe hở của một trái tim không còn vẹn nguyên, tôi đột nhiên nhận ra được tình yêu đó chỉ còn là tàn tích cũ phai màu. Mưa lâu, thấm qua từng đường kẻ tóc, rửa gội hết bao nhiêu tạp chất còn đeo bám, nhưng lại không trôi đi được bóng dáng của một kẻ thất tình còn tồn đọng. Tại sao mọi hồi ức đó lại chẳng thể vơi đi, tại sao một người lạ từng quen lại chẳng bao giờ biến mất. Vì có cơn mưa nào mà chỉ rơi vài hạt, vì có chuyện tình nào mà chẳng day dứt bóng hình ai.
Những kí ức đã gần như phủ bụi, lại một lần nữa bị cơn gió nhẹ thổi phăng, bị cơn mưa chiều trôi đi mất, lớp bụi thời gian của thời niên thiếu bản thân muốn chôn vùi.
Đời người vốn chẳng mấy dài, tôi cũng chẳng muốn nhớ, hay lưu giữ chốn hồi ức cũ mà mình đã cho là kỉ niệm đẹp, một mối tình cứ ngỡ là vĩnh hằng nhưng cũng dần rơi vào dĩ vãng. Vốn đã là chiếc lá trơ trọi phất phơ, nhưng lại chẳng thể lìa cành. Nhìn vào dòng đời tấp nập, người cứ đi thời gian cứ trôi dần, sẽ chẳng bao giờ ngừng lại chờ đợi ai. Chỉ có kẻ suy tư, đứng nhìn dòng thời gian xưa như chiếc máy quay chạy dọc hiện lên những hồi ức cũ, mới bị nó làm cho tê liệt, chôn chân tại nơi chưa từng được bắt đầu.
Đoàn tàu lăn bánh thật nhanh, trên con đường sắt đã dần gỉ sét. Còi tàu inh ỏi thêm thứ tạp âm hỗn độn nơi khoang ga, mọi thứ vẫn vậy, hệt như trước đây. Nơi toa ghế ồn ào đó lại chẳng giao động được đôi mắt này, mọi thứ xung quanh cứ trôi, nhưng chỉ để lại mình tôi bơ vơ lạc lõng.
Tôi mệt mỏi, chỉ dựa đầu vào cánh cửa kính vẫn còn đang hé mở, gió lồng lộn thổi vào làm cho mái tóc khẽ phất phơ nhưng cũng chẳng để tâm. Tôi chỉ tựa đầu vào đó, ngắm nhìn màn đêm đã giăng lên, với ánh trăng to nhưng chẳng mấy tròn, đem thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt le lói chiếu rọi nơi cửa sổ.
Mặt sông tối rồi nên cũng trong vắt, phản chiếu được ánh trăng của màn đêm, hiện lên những ngọn sóng nhỏ, lung linh do được áo lên thứ ánh sáng làm tôi mê hồn ấy. Như một bức tranh chỉ vô tình hiện lên trước mắt này, đôi mắt thơ ngây nay nhiễm màu vẩn đục.
"Thanh danh gần mục rữa, đôi mắt đã sẫm màu. Nơi thánh đường mà tôi từng mong ước, nay chẳng còn lại tàn dư".
Giữa đêm đoàn tàu khuya cũng về đến bến đỗ. Hành khách nườm nượp kéo xuống, như mong rằng hạnh phúc của gia đình không còn xa, chỉ có mỗi tôi, vẫn ngồi đó, chờ đến khi khoang tàu vắng lặng, mới chầm chậm lê chân mình xuống sân ga.
Có lẽ tôi ngập ngừng, bản thân lại phân vân, nơi đó là nơi tôi thật sự muốn về? Mái nhà chưa từng được sưởi ấm? Hoặc là do sợ một lời chào, từ chính đôi môi người đã từng buông ra câu hẹn ước. Nát tan, vùi dập, đẫm mình vào lời hoa lệ, để rồi trăng cao cũng chẳng soi được đường, nơi nào để tôi có thể thoát ra? Nhưng có lẽ bản thân tôi sợ nhất là trái tim mình lại lạc nhịp, sợ một lần nữa giăng dây đóng lại con đường mòn mà mình đã tìm đường thoát thân.
Kí ức điều là những mảng mịt mù, người từng rơi xuống vũng bùn như tôi không thể nào quá vô tư với mọi thứ, chỉ mong rằng lá đã lìa cành thì đừng vương vấn, người đã xa mình thì đừng vấn vương.
Tôi vẫn đứng đó, đứng đến khi một người nào đó xa lạ đi đến vang lên câu hỏi tôi mới lê bước chân mình rời đi. Bóng dáng trong đêm tôi chật vật kéo chiếc vali cao bằng nửa thân mình trong đêm gió rét. Dẫu vậy cái lạnh buốt sương của những cơn gió đêm lại chẳng làm tôi bị tê liệt, chẳng làm tôi cảm thấy cô độc như thứ hình bóng đọng lại còn vất vưởng. Mỗi bước đều chất chứa một tâm tình, mang theo một hồi ức cũ mà tôi gần như chẳng thể quên nỗi. Chỉ ước rằng những mảnh kí ức đó hãy rơi vào trong tuyết, đến đầu mùa thì hãy tan đi.
Một lần nữa cơn mưa tiếp tục rơi, ngày hôm nay là lần thứ 4 rồi. Mưa phùn rồi lại mưa rào, cơn mưa vất vưởng chẳng tan đi cũng chẳng biến mất. Như nó biết rằng một ai đó đang ngồi ngắm mưa, ngồi ngắm cơn mưa lòng với áng mây dài như vô tận. Bao lâu rồi cơn mưa này chưa dứt nhỉ? Có lẽ là từ ngày người ấy bỏ tôi đi.
Tôi ngồi đây trong căn nhà cô quạnh, chỉ tựa đầu vào tường ngó nhìn ô cửa sổ. Lại là một đêm, sau nhiều đêm dài không ngủ, thức nhìn áng mây chiều và từng giọt mưa rơi. Đã nhiều lần hỏi rằng chúng sẽ đi về đâu? Là thấm qua đất cát hay trôi về nơi nào đó? Nhưng thẫn thờ khi biết rằng vẫn như vậy, mưa bốc hơi rồi lại thành áng mây chiều.
Có lẽ tôi lại rơi vào một vòng tuần hoàn nữa, khi mà bao hồi ức giờ bỗng chốc hiện về, căn nhà cô độc chỉ mình tôi là tia sáng. Tôi tự hỏi, mình đi rồi có một ai biết không?
Giờ tôi mới nhận ra dẫu là mưa hay là tuyết, tôi vẫn chỉ là kẻ một mình đứng dưới bầu trời kia. Bị cơn mưa là cho ướt át, bị bông tuyết làm tê liệt. Liệu nơi nào cho tôi trú nước, liệu nơi nào cho mình tránh đông?
© tunhhhyun - blogradio.vn
Xem thêm: Hành trang quan trọng nhất của cuộc đời mỗi người chính là trái tim yêu thương | Góc Suy Ngẫm
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.







