Làm sao xoa dịu nỗi buồn
2022-06-17 01:25
Tác giả:
Nhi Nguyễn
blogradio.vn - Mình không biết phải làm thế nào để xoa dịu nỗi buồn, chỉ mong rằng trong một khoảnh khắc nào đó, hãy để đầu óc chúng mình được chậm lại, vì chúng ta đã quá căng thẳng, kiệt sức rồi, khóc nhiều thì sẽ mệt đúng không. Lúc này mong rằng mọi người có thể tìm thấy một ánh đèn thắp sáng mang đến cho bạn một điều tích cực nhỏ nhoi, để bạn được tiếp thêm nguồn sống, thoát khỏi buồn lo bộn bề. Vì bạn biết đấy ánh sáng đẹp nhất điều được đêm đen làm nền, khiến nó mới thực xinh đẹp, càng lung linh hơn.
***
Vào những buổi tối lành lạnh len lỏi qua từng ngõ ngách trong trái tim mình, nỗi niềm chơi vơi về cuộc sống khiến mình chỉ muốn đến nơi thật xa, hòa hình ảnh chiếc bóng cô độc in lên những con đường đông nghịt người tứ phương tỏa ra, cứ đi mãi một mình, mỏi chân thì nán lại bên vách tường cũ kĩ ẩm ướt đã hằn lên vô số dấu tích của thời gian.
Thật mệt mỏi làm sao khi những dòng suy nghĩ cứ bị quá tải, áp lực khiến cơ thể dường như kiệt quệ. Tiếng nói cũng như tiếng phố xá đông đúc như xoa dịu lại tâm trí. Bạn có từng giống vậy không, cứ mãi suy nghĩ đủ thứ chuyện khiến trí óc căng thẳng, quá tải, muốn tìm đến điểm kết để chấm dứt nhưng mãi không được. Suy nghĩ nhiều khiến chúng ta thật mệt mỏi. Vậy thì cùng mình đọc bài viết này và cùng nghe Brick Ballades – Houston Street, một bài nhạc jazz giúp thư giãn sau ngày dài căng thẳng.
Brick Ballades Houston Street nằm trong album của bộ anime The Big O. Câu chuyện trong The Big O diễn ra vào một ngày khi toàn bộ cư dân tại thành phố đều mất đi kí ức, nhân vật chính của phim là Roger Smith, anh là một nhà ngoại giao giỏi, góp khả năng của mình bảo vệ lấy thành phố Ammesia. Brick Ballades – Houston Street đối với mình đã hoàn toàn phơi bày được cảm giác đang ngấu nghiến những kí ức quá tải chuyển sang trạng thái đóng băng, mỗi thứ dường như được chậm rãi dần dịu nhẹ như tiếng saxophone.
Bài hát được sáng tác bởi Sahashi Toshihiko, với âm hưởng chủ đạo về Jazz. Sahashi Toshihiko là một nhà soạn nhạc đầy tài năng, các tác phẩm của ông đều được góp mặt trong những bộ anime nổi tiếng như Katekyo Hitman Reborn, King Of Thorn,..
Với những giai điệu giao hưởng của mình, ông đã tạo nên những bài hát dày đặc các cung bậc cảm xúc khác nhau, ngay cả với bài nhạc nền cần có để góp mặt trong các cảnh chiến đấu, hay những phút cần lắng đọng lại đều được ông hoàn hảo thể hiện trong những bản nhạc của mình. Tuy nhiên điều mình thích nhất đó là phong cách trong bài hát được ông thể hiện mang kiểu dáng dấp của các điệp viên vậy, bạn có thể nghe thử phong cách này trong album nhạc cực kì epic của Katekyo Hitman Reborn, có lẽ do ông đã lồng ghép Jazz cùng nhạc giao hưởng.
Mình đến với Brick Ballades – Houston ST không phải vì xem The Big O, mình chợt nghe khi đang kiếm tìm những bài nhạc jazz để thư giãn, và rất tuyệt vời khi bài nhạc hoàn toàn hợp gu nhạc của mình, đáp ứng đầy đủ gia vị cho tâm trạng đặc biệt là những lúc mình stress.
Gửi những ánh đèn đã thắp sáng tâm hồn tuyệt vọng của tôi vào buổi đêm tháng 10 trời se lạnh.
Tôi ngồi ngay trạm chờ xe bus, tiếng cười đùa cùng tiếng kèn xe taxi, tiếng mở cửa ra vào của chiếc xe bus thứ bao nhiêu tôi cũng chả biết nữa, đút tay vô túi áo khoác để tránh bị lạnh, nhưng không biết sao cái lạnh vẫn tỏa ra từ con tim này. Mắt đã nhòe đi, mũi cay và chân run bần bật vì nỗi đau. Đã bao lâu rồi từ khi tôi được khóc ngon lành ở chỗ đông người như thế này, nhìn xem dù tấm thân này có run rẩy bao nhiêu, tim có quặn đau, hay vị nước mắt ngay đầu môi mặn thế nào, sẽ cũng chẳng ai quan tâm.
Tuyệt vọng vì nỗi đau cá nhân hòa lẫn cảm giác cô độc nơi chốn đông người khiến cho nỗi buồn này thật thê lương. Đâu đó bài nhạc Jazz lại vang lên phía bên kia đường, khiến cho bản thân tôi được dịu nhẹ một thoáng, ngước nhìn bầu trời đêm. Nước mắt trộn lẫn đêm đen như những vì sao lờ mờ đang bị nuốt chửng.
Cựa mình một chút, nhẩm lại một lần kí ức. Chắc hẳn toàn những kí ức đau đớn, là những mảnh nhỏ vụn vặt từ công việc, gia đình, những mối quan hệ, tất cả được tôi tích trong chiếc lọ và đã khóa nó đi, cất giấu kĩ càng trong tâm can, vậy mà giờ nó đã tràn đầy, móc khóa cuối cùng là tia hi vọng duy nhất giữ lại cũng đã hư, mọi thứ tranh nhau ùa ra. Tôi không thể nào kìm nén được nữa, nhưng tôi vô định, không biết làm cách nào để thoát khỏi nó. Một chiếc xe bus lại đến, nhưng được ai đó thúc đẩy, tôi bần thần bước lên xe, tìm một nơi cuối dãy ngồi xuống. Mệt mỏi tựa đầu lên kính cửa, những ánh đèn được thắp sáng trong buổi tối của thành phố thật đẹp, tôi từ từ nhắm mắt, ánh đèn đường vụt qua từng cái như những dòng máu ấm nồng màu đỏ đang chảy qua, chỉ cần mở mắt ra thôi sẽ thấy ngay nhịp sống, hình ảnh ánh sáng chuyển động mờ ảo trong đêm, bóng đèn pha từ xe đi ngược chiều như những con đom đóm nối đuôi bay lượn, có lẽ chúng đang tìm nơi thuộc về, một cuộc hành trình tìm đến sự bình yên.
Mình không biết phải làm thế nào để xoa dịu nỗi buồn, chỉ mong rằng trong một khoảnh khắc nào đó, hãy để đầu óc chúng mình được chậm lại, vì chúng ta đã quá căng thẳng, kiệt sức rồi, khóc nhiều thì sẽ mệt đúng không. Lúc này mong rằng mọi người có thể tìm thấy một ánh đèn thắp sáng mang đến cho bạn một điều tích cực nhỏ nhoi, để bạn được tiếp thêm nguồn sống, thoát khỏi buồn lo bộn bề. Vì bạn biết đấy ánh sáng đẹp nhất điều được đêm đen làm nền, khiến nó mới thực xinh đẹp, càng lung linh hơn.
© Nhi Nguyễn - blogradio.vn
Xem thêm: Trêu chọc vượt giới – Phần 22: Gặp lại người yêu cũ | Radio Truyện ngôn tình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?